CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM
Chương 28
Edit: Mộc Lam – Beta: Yên, Mi
*****
Trận chiến lơ tơ mơ này chính là nhờ vào một phát rắm thối xưa-nay-chưa-từng-thấy-của con gà trống tên Tiểu Hoàng mà kết thúc.
Tiểu Hoàng lúc ấy đang đứng tại đầu gió quan sát trận chiến, thoáng chốc hào khí ngút trời, hưng phấn quá độ mà phóng ra một cái rắm vang dội. Gió xuân quét tới, mùi thối trong nháy mắt xông vào mũi đám người Lý Dực đang ở cuối hướng gió, khiến cho cả đám nhăn mặt, bịt mũi dậm chân. Đám gà thì quay cuồng, tranh nhau chạy tán loạn bốn phía, thống khổ đến mức muốn đột tử. Chỉ trong một thoáng mà toàn bộ hiện trường – gà cùng người, người cùng gà đều chạy hết, chỉ còn lại toàn những rau với cỏ.
“A? Nhanh vậy mà đã đánh xong rồi?” Nhiếp Bất Phàm đang ở phòng bếp nấu canh gà, nghe ngóng nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, nhịn không được tự mình ra ngoài tìm hiểu, mới biết trận chiến đã ngừng.
Hiện trường đã không còn lấy một con gà, những người còn ở lại thì mặt mũi xanh xao, một thân hôi thối nồng đậm, nhưng vì muốn bảo trì phong độ nên cả đám đầu gỗ vẫn cố đứng một cách vô cùng nghiêm túc.
Nhiếp Bất Phàm nhìn một lúc, hô to, “Ta đã dặn Thổ Băng đi đun nước nóng, các ngươi có muốn đi rửa mặt chải đầu một chút không?”
Nghe được lời ấy, Lý Hoài không nói hai lời liền đi thẳng về chỗ ở của mình.
Tư Thần Vũ cùng Thẩm Mộ Nhiên cũng một trước một sau mà ly khai, còn Vương Thi Thiện – người khơi mào trận chiến này, sớm đã không không còn bóng dáng.
Lý Dực im lặng đi về phía phòng bếp chỗ Nhiếp Bất Phàm đứng, bất quá còn chưa bước vào đã bị hắn đứng ở cạnh cửa ngăn lại, “Ngươi mau đi tắm đi, thối đến mức ngay cả muỗi cũng có thể lăn ra chết.”
Kỳ thật mùi hôi trên người Lý Dực không phải của Tiểu Hoàng mà là kết quả của cuộc giao chiến với Vương Thi Thiện – kẻ toàn thân đầy phân gà.
Lý Dực nhìn Nhiếp Bất Phàm một chút, đột nhiên tiến lên vài bước gắt gao ôm hắn vào trong ngực, chà xát đủ mọi chỗ.
Nhiếp Bất Phàm giãy giụa thét lên, “Lý Tứ, tên hỗn đản nhà ngươi!”
Lý Dực mặt không đổi sắc nói, “Nước nóng đun rồi sao, cùng nhau tắm không?”
“Hừ!” Nhiếp Bất Phàm đá văng Lý Dực ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Quân Thực đang đi về phía bọn họ. Hắn lập tức dang hai tay cực kì tao nhã mà lao vào lồng ngực Trương Quân Thực, dùng sức cọ sát vài cái.
Lý Dực đen mặt.
Trương Quân Thực khóe miệng mỉm cười.
“Người cùng cảnh ngộ, vì hình tượng xán lạn của chúng ta, cùng đi tắm rửa đi!” Nhiếp Bất Phàm ngón tay chỉ thẳng vào nhà tắm, làm ra một bộ dạng vô cùng phóng khoáng.
Thế nhưng, cuối cùng xuống nước lại chỉ có hai người là Lý Dực và Trương Quân Thực.
Khi bọn họ ngâm mình trong làn nước ấm thì Nhiếp Bất Phàm sớm đã chẳng biết chạy đi đằng nào, để lại bọn họ mỗi người một góc mắt to trừng mắt nhỏ.
Lý Dực đột nhiên đứng dậy, tùy tiện vươn tay lấy một kiện y phục mặc vào, đi ra khỏi nhà tắm. Không bao lâu sau, Nhiếp Bất Phàm bị hắn lôi theo vào, vung tay một cái ném thẳng vào bể tắm khiến bọt nước bắn tung tóe.
Nhiếp Bất Phàm ngoi đầu lên kháng nghị, “Lý Tứ, Ngươi làm gì vậy?”
“Tắm rửa.”
“Ta không tắm!”
Lý Dực cũng không để ý tới hắn, tự mình cởi bỏ y phục, bước vào bể.
“Trương Tam, ngươi xem Lý Tứ hắn, quá xấu xa mà!” Nhiếp Bất Phàm trở người quay lại ôm lấy Trương Quân Thực, hung hăng lên án Lý Dực.
Trương Quân Thực vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi, “Không việc gì, có ta ở đây.”
Lý Dực khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, lại vươn tay ra muốn đem Nhiếp Bất Phàm từ trong ngực của hắn kéo về bên mình.
Nhiếp Bất Phàm dùng sức ôm lấy cổ của Trương Quân Thực, mà Trương Quân Thực thì một tay ôm vòng lấy thắt lưng hắn, một tay cản trở ma trảo của Lý Dực.
Tầm mắt hai người giao chiến trên không trung, tia lửa tóe ra tứ phía.
Lý Dực thu tay lại, thảnh thơi tựa lưng vào thành bể, thế nhưng cẳng chân ở dưới nước lại vươn ra cọ cọ vào thắt lưng Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm nhịn không được ra sức cựa quậy, ngồi khóa trên đùi Trương Quân Thực, còn ngoảnh lại trừng Lý Dực một cái.
Hạ thân Trương Quân Thực bị một hồi cọ qua cọ lại này giày vò, khiến hắn phải cực lực nhẫn nhịn dưới sự cọ sát rất không chuyên nghiệp của Nhiếp Bất Phàm. Chính vì Lý Dực hết lần này tới lần khác hưng trí, ngón chân hữu ý mà như vô tình ngọ nguậy giữa hai cánh mông Nhiếp Bất Phàm, cho nên người nọ chỉ có thể không ngừng tránh né, trên – dưới – trái – phải mà lắc lư lay động.
Trương Quân Thực tuy rằng định lực hơn người nhưng cũng không tránh khỏi bị hạ gục, phân thân cương lớn, thẳng tắp mà dựng lên bên dưới Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm dừng lại, sửng sốt liếc mắt nhìn Trương Quân Thực một cái. Người kia ánh mắt đầy thâm ý đáp lại.
Lúc này, cái chân đại gian đại ác của Lý Dực lại duỗi ra, men theo sống lưng chầm chậm lướt xuống dưới xương cụt.
Nhiếp Bất Phàm gắng sức ưỡn người về phía trước một chút, ngồi hờ hờ. Cự vật của Trương Quân Thực lại chọc lên thêm một chút, tuy rằng cách một lớp nội khố nhưng vẫn nhô cao, chỉa vào mép cửa huyệt. Thời điểm này, chỉ cần Nhiếp Bất Phàm nhấn thân chìm xuống một cái, vật kia phỏng chừng liền có thể tiến quân thần tốc.
Trương Quân Thực bất động thanh sắc, trong mắt thế nhưng lại mơ hồ lộ ra chút chờ mong, hô hấp mang theo áp lực dồn dập.
Ba người đều trầm mặc không nói một lời, mặt nước toát lên một vẻ tĩnh lặng đến quỷ dị, nhưng dưới nước lại là sóng lớn cuộn trào.
Đột nhiên Nhiếp Bất Phàm vòng tay ra sau lưng, một phen kéo lấy chân Lý Dực, dùng hết sức bình sinh kéo mạnh!
Bì bõm! Lý Dực võ nghệ cao cường không hề chuẩn bị mà trượt một cái nhào vào trong nước, bọt khí nổi lên ùng ục ùng ục.
Một chiêu đã thành, Nhiếp Bất Phàm vội vàng xuống khỏi người Trương Quân Thực, cùng ngồi song song với hắn.
Trương Quân Thực nhìn hắn một cái, thừa dịp Lý Dực còn chưa ngoi lên liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, ánh mắt thâm thúy mang theo nét cười ôn nhu đến mức có thể dìm chết người ta trong mật ngọt.
Toàn thân Nhiếp Bất Phàm bỗng chốc không hiểu sao lại cảm thấy tê rần, giống như bị điện giật, nhũn mềm đến tận xương tủy.
Lý Dực sắc mặt đen sì ngoi lên, trừng mắt nhìn Nhiếp Bất Phàm nhưng không mắng mỏ, ai bảo hắn làm mấy chuyện xấu trước cơ chứ?
Nhiếp Bất Phàm một tay dựa vào thành bể, chống má nói, “Lý Tứ ngươi tắm thì tắm, làm ầm cái gì?” Nói xong còn nâng chân của mình quơ quơ trên mặt nước, ném cho hắn một ánh nhìn mị hoặc, mềm giọng nói, “Thế nào? Cần tại hạ xoa bóp cho không?”
“Không cần”, Lý Dực cứng ngắc phun ra hai chữ.
Trương Quân Thực cười cười, lấy khăn mặt giúp Nhiếp Bất Phàm lau vết bẩn trên mặt.
Nhiếp Bất Phàm đẩy tay hắn qua một bên, chính mình cầm lấy khăn chà sát lung tung.
Lý Dực thấy thế sắc mặt hơi trầm xuống.
Sau đó hết thảy đều sóng yên biển lặng, ba người thuân lợi mà nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tựa hồ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Nhưng, trong lòng cả ba đều có tâm tư của riêng mình.
Trương Quân Thực xem ra trong lòng không có áp lực.
Lý Dực ngược lại ý thức được nguy cơ, tính toán phải nhanh chóng đem người định sẵn vào tay mình.
Nhiếp Bất Phàm thì hiếm có một lần phải đau đầu, thầm nghĩ có phải là mình nên đi thăm thú kĩ viện một chuyến?
Nhiếp Bất Phàm tâm hồn lơ lửng đi vào trong phòng bếp, lơ đãng quét mắt về phía bếp lò, đột nhiên la lớn, “Canh gà của ta đâu?”
Trên bếp trống trơn, trong không khí còn dư lại một cỗ mùi vị hôi thối hỗn độn.
Không cần đoán, nhất định là tên Vương Thi Thiện kia đánh một đòn Hồi Mã Thương (*), trộm luôn cả một nồi canh.
(*) Hồi Mã Thương: là một tên một thế võ, nó lợi hại ở yếu tố bất ngờ và hiệu quả. Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương” còn để chỉ sự phản kích, phản công, bất ngờ lội ngược dòng của đối thủ.
“Là ai nói đại công tử nhà họ Vương xuất trần thoát tục, thiên hạ tụng xưng Trung Phong ‘Nhã khách’ ?” Nhiếp Bất Phàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hai người Trương – Lý bốn mắt nhìn nhau, không nói năng gì.
Nhiếp Bất Phàm vỗ cái bàn, thanh âm hung tợn nói, “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả thức ăn đều đổi thành cháo hoa thêm trứng gà.”
“ Ách…” Trương Quân Thực do dự rồi mở miệng nói, “Bất Phàm, theo ta được biết thì Vương Thi Thiện là người ăn chay, cháo hoa thêm trứng gà tựa hồ vừa vặn hợp khẩu vị hắn.”
Lý Dực ở một bên liên tục gật đầu.
Nhiếp Bất Phàm cười âm hiểm nói, “Ta đây trong cháo hoa bỏ thêm tiêu cay, trứng gà thì quấy tan nát.”
“…” Trương Quân Thực đưa mắt liếc Lý Dực một cái, ý nói, ‘Vừa rồi ngươi nên đánh chết hắn. Hiện tại thì tốt rồi, để người chạy thoát, kẻ chịu tội chính là chúng ta’.
Lý Dực cũng liếc trả một cái, ý nói, ‘Người không xuất lực không có quyền lên tiếng’.
Không thèm để ý tới ánh mắt hai người giao tới giao lui, Nhiếp Bất Phàm thở hồng hộc mà lấy gạo nấu cháo.
Đột nhiên hắn hỏi, “Các ngươi có ai biết Vương Thi Thiện thích nhất cái gì hay không?”
“Kinh phật.” Hai người đồng thời trả lời, vậy xem ra người trong thiên hạ ai cũng biết điều này.
“Thích tới mức nào?”
“Trước khi dùng cơm và sau khi ăn đều tụng một bài kinh văn.” Lý Dực trả lời.
“Đối với những cuốn kinh thư hiếm có độc nhất hoặc những bộ kinh truyền đời thì yêu như tính mạng.”
“Úc.” Nhiếp Bất Phàm hiểu ý gật gật đầu, sát khí trên mặt thoáng cái tiêu tan, nhẹ nhàng ngâm nga hát.
Hai người Trương – Lý không ai bảo ai đồng thời rùng mình một cái.
Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm lén lén lút lút lấy một quyển sách từ chỗ của Tiểu Kê. Thứ này được giấu trong đạo động lần trước hắn phát hiện, tuy đã bị Tiểu Kê xem như đồ mài răng, mép sách đã bị mổ thành răng cưa nhưng chữ nghĩa bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Đây vừa vặn chính là một quyển kinh Phật. Nhiếp Bất Phàm sở dĩ có thể nhận ra là vì bìa sách có vẽ hình một pho tượng phật, bên trong chẳng những có nguyên văn mà còn có cả phần chú dịch.
Nhiếp Bất Phàm lấy ra giấy và bút mực, tùy ý chọn vài đoạn đem văn dịch nhất nhất sao chép lại, nét chữ xiêu vẹo tưởng chừng như cả đám gà say rượu loạng choạng đứng ngồi.
Sau đó lấy cái đinh cùng cây búa, mang theo một sấp giấy mò mẫm đi ra cửa…
Ngày hôm sau, Vương Thi Thiện quả nhiên đúng như dự đoán xuất hiện trước mặt Nhiếp Bất Phàm, trên tay hắn là kinh văn tối qua Nhiếp Bất Phàm sao chép, đủ mười hai chương, mỗi chương đều được hắn thu thập không hề bỏ sót.
“Thứ này từ đâu mà có?”
Nhiếp Bất Phàm tùy ý nhìn thoáng qua, “Cái gì?”
“‘Đại Thừa Tâm Kinh’ là chân kinh do Phật gia biên soạn, gồm có sáu thuyết pháp tương ứng với sáu bộ kinh thư, nhưng từ mấy trăm năm trước đã không còn trọn vẹn, chỉ có ba bộ được lưu truyền tới bây giờ. Cái này ngươi từ đâu mà có? Bộ hoàn chỉnh ở nơi nào?”
“Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?” Nhiếp Bất Phàm làm bộ làm tịch, thảnh thơi uống trà.
Lý Dực cùng Trương Quân Thực đi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi tò mò. Bọn họ cẩn thận cầm vài trang kinh văn lên đọc một chút, chỉ thấy câu chữ khó hiểu, hàm ý sâu xa, nhưng cũng không giống như là bịa đặt vô căn cứ, thêm nữa tên Nhiếp Bất Phàm này có thể xem như bán mù chữ.
Chính là, hắn tìm đâu ra được bản Kinh Phật này? Hắn hôm qua mới hỏi Vương Thi Thiện yêu thích cái gì, hôm nay liền biến ra một quyển. Nếu thứ Vương Thi Thiện thích là Xuân Cung Đồ, không biết hắn có đem ‘Dịch gân chính cốt đồ bí tịch’ kia ra hay không…
Vương Thi Thiện sắc mặt có chút khó coi, tận lực bảo trì bình tĩnh. Tận mắt nhìn thấy kinh phật trân ái bị sao chép tựa như lũ quỷ nhảy múa, còn bị dán loạn khắp nơi, trong lòng nhịn không được mà nảy sinh tức giận, còn tức giận hơn cả việc bị bọn họ đùa giỡn hôm qua.
“Đem kinh văn giao cho ta.” Vương Thi Thiện mặt không đổi sắc nói.
“Ngươi bảo giao thì ta phải giao sao?”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn vài lần từ trên xuống dưới, hỏi ngược lại, “Ngươi sẽ làm cái gì?”
“Có ý gì?”
“Ngươi sẽ nấu cơm sao?”
“Sẽ không.”
“Giặt quần áo?”
“Sẽ không.”
“Cho gà ăn?”
“Sẽ không.”
“… Làm ấm giường?”
“…”
Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nhìn hắn, “Cái gì cũng ‘sẽ không’, vậy ta vì sao phải đem kinh văn trân quý, hiếm có, độc nhất vô nhị như thế giao cho ngươi?”
“Ta dùng tiền mua.”
“Gia hiện tại không thiếu tiền.”
“Vậy ngươi thiếu cái gì?”
Thiếu não. Trong đầu Trương Quân Thực và Lý Dực không hẹn mà cùng hiện lên lời này.
Nhiếp Bất Phàm vắt óc suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Ta có tiền, có nhà, có gà làm ấm giường, có tướng mạo, có người hộ giá, ăn ngon ngủ kỹ, đời sống vô ưu vô lo, dường như cái gì cũng không thiếu.”
“…” Ba người đồng thời đầu đầy hắc tuyến.
“Như vậy đi!” Nhiếp Bất Phàm vỗ tay một cái, dứt khoát nói, “Ngươi thay ta canh gác Kê oa thôn, bất cứ lúc nào cũng không được để cho kẻ khác ăn trộm những con gà đi lạc. Gần đây vùng phụ cận Kê Oa thôn thường xuyên có những kẻ kì quái qua lại, gà con vốn dĩ hiền lành vô hại, mềm mại nhu nhược, không cẩn thận sẽ bị người bắt đi.”
Hiền lành vô hại, mềm mại nhu nhược? Lời này sẽ tuyệt đối không phải dành cho gà của Nhiếp Bất Phàm ngươi!
Ba người đồng loạt im lặng.
“Như thế nào?” Nhiếp bất Phàm lại hỏi.
Vương Thi Thiện cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến cho hắn hối hận ngàn đời, gật đầu, “Được.”