CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM
Chương 74
Edit: Mi – Beta: Yên, Mi
*****
Ngày hôm sau, Nhiếp Bất Phàm hiếm thấy mà không xuất môn gây rối, một ngày cứ an an ổn ổn như vậy trôi qua.
Đúng như hắn dự đoán, Vệ Địch đêm nay còn bận bịu việc xã giao khách khứa. Đây chính là điều kiện thuận lợi cho hắn lần thứ hai bỏ trốn.
Đêm khuya tĩnh mịch, lúc này trong viện phía Nam có tất cả tám tên thị vệ canh gác, chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa để phát ám hiệu cho Thái Bạch hành động. Vương Thi Thiện phải lợi dụng khoảng thời gian này xử lý đám thị vệ, để Thái Bạch có thể nhanh chóng đến chỗ hẹn.
Lẽ thường, việc này vốn dĩ không có khả năng thành công, bởi thủ vệ luôn náu mình trong góc tối, mà vị trí mỗi ngày lại khác nhau, muốn xâm nhập vào Nam viện mà không kinh động tới bọn họ là rất khó. Nhưng là, có đám gà chiến khứu giác linh mẫn, một thân tuyệt kỹ do Hoa Cô Nương dẫn đầu hỗ trợ, bất luận kẻ nào cũng không thoát được tầm kiểm soát và lùng sục của chúng nó.
Vương Thi Thiện suôn sẻ đánh ngất tám thị vệ, đồng thời phát tín hiệu cho Thái Bạch.
Thái Bạch từ cửa sổ lặng lẽ chuồn ra bên ngoài. Vương Thi Thiện chỉ xuống phía dưới chân đối phương, nói, “Đi theo nó đi, nó sẽ giúp ngươi tránh những nơi có thị vệ canh chừng.”
Nhìn theo hướng người kia chỉ, Thái Bạch chỉ thấy một con gà đen đang yên lặng đứng ở một bên, dùng đôi mắt to bằng hạt đậu chăm chú nhìn hắn.
“Nó?” Thái Bạch không dám tin.
“Không có thời gian giải thích, nhanh lên một chút, chúng ta sẽ ở ngoài khe núi chi viện cho các ngươi.” Lời vừa dứt, người liền đã không thấy bóng.
Thái Bạch lại cúi đầu nhìn con gà đen kia, mà con gà đen cũng tà tà liếc hắn một cái, chân nhảy lên chạy thẳng vào bóng tối.
Thái Bạch vội vã đuổi theo, lần đầu tiên cảm giác được nguyên lai gà cũng có thể chạy nhanh như vậy, khiến hắn đuổi đến đổ mồ hôi. Hơn nữa con gà này còn chọn đường khó mà chạy, chui xuống nhảy lên đủ kiểu. Đến khi tới được chỗ hẹn, đầu tóc Thái Bạch đã găm đầy lá cây, y phục tàn tạ, mặt mũi xước xát.
Nhiếp Bất Phàm chỉ vào hắn, khẽ cười, ngay sau đó lại vỗ vỗ bờ vai hắn, nói, “Vất vả rồi.”
Hai người chuẩn bị ổn thỏa, cũng không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng lội xuống dưới nước.
Khi Thái Bạch chú ý tới con gà đen kia thì đã không còn thấy bóng dáng nó nữa. Hắn không khỏi âm thầm cảm thán, thật sự là gà thần đến – đi như gió.
Để tránh bị phát hiện giống như lần trước, Thái Bạch ra hiệu lúc này phải lặn xa hơn một chút, sau khi ra khỏi Đông Thịnh Thượng Phủ sẽ tiếp tục theo một nhánh sông mà ẩn náu, cho nên Nhiếp Bất Phàm nhất định phải cố gắng duy trì dưỡng khí trong khoảng thời gian hơn nửa nén hương.
Nhiếp Bất Phàm tất nhiên không có ý kiến.
Hai người theo lộ tuyến lần trước, thông qua thủy đạo thuận lợi bơi vào lạch sông chính của thung lũng. Lúc này Nhiếp Bất Phàm đã cảm thấy có chút không nín thở nổi nữa, nhưng vẫn theo sát bên người Thái Bạch.
Thái Bạch lôi kéo tay hắn, như một con cá kiếm, vùn vụt bơi đi.
Vừa mới ra tới ngã ba sông, hắn liền phát hiện thấy tốc độ bơi của Nhiếp Bất Phàm dần dần chậm lại, thỉnh thoảng còn giãy giụa một cái.
Hắn trong lòng thầm kêu không ổn, càng kéo mạnh hơn, tốc độ bơi cũng tăng lên vài phần.
Khi đến cổng vào một hàng lang chật hẹp trong núi thì Nhiếp Bất Phàm đã hoàn toàn bất động. Thái Bạch vội vàng vòng tay qua hai nách hắn, chui vào hàng lang, nhanh chóng kéo hắn bơi lên trên.
Sau một tiếng ‘bì bõm’, hai người liền trồi lên khỏi mặt nước.
Thái Bạch kéo Nhiếp Bất Phàm từ dưới nước lên bờ, gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống cho hắn, vỗ mặt hắn gọi, “Này, này, tỉnh lại, đến rồi.”
Thái Bạch dùng ngón tay kiểm tra hơi thở của hắn. Tốt rồi, vẫn còn thở. Thái Bạch lúc này mới yên lòng.
Giờ phút này, bọn họ đang chui vào một sơn động bí mật. Cái sơn động này chỉ có thông qua hàng lang dưới nước ban nãy mới có thể đi vào, cho nên hiện nay cả hai hẳn là rất an toàn.
“Ắt xì!” Nhiếp Bất Phàm hắt hơi một cái tỉnh lại, run lập cập, thầm nói, “Lạnh chết ta.”
Đảo mắt khắp bốn phía xung quanh, Nhiếp Bất Phàm hỏi, “Đây là đâu?”
“Một sơn động.” Thanh âm của Thái Bạch từ phía sau truyền đến, “Từ nơi này có thể đi ra thác nước ở ngoài khe núi, chúng ta tiếp tục đi thôi, trước bình minh là có thể ra khỏi cốc.”
“Ân.” Nhiếp Bất Phàm đứng lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói của Thái Bạch mà nhất thời kinh hãi.
Tiểu tử này đen đến như vậy sao? Đứng trước mặt hắn, thế nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy một bộ y phục.
‘Bộ y phục’ bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động đi tới nơi nào đó, Nhiếp Bất Phàm vội vàng đuổi theo.
“Nơi này thạch nhũ lởm chởm, cẩn thận đụng đầu.” Thái Bạch vừa dứt lời nhắc nhở đã nghe thấy Nhiếp Bất Phàm phát ra một tiếng kêu đau, rõ ràng đã dính chưởng rồi.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy vạt áo bị người nắm chặt, một thân thể ấm áp dán sát vào bên cạnh hắn.
Thái Bạch trong lòng khẽ động, vươn tay đỡ lấy vai người kia, dắt hắn cùng bước đi.
Nhiếp Bất Phàm được voi đòi tiên, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Thái Bạch. Mà Thái Bạch lại cảm thấy như trên người mình đang đeo một con Lười, mỗi bước đều thêm nặng nề.
“Ta nói, như thế này làm sao đi đường?”
“Không phải đang đi rất tốt sao?” Nhiếp Bất Phàm lơ đễnh nói, “Ngươi phải thông cảm cho nỗi khó khăn của một người mù dở.”
Thái Bạch không nói gì. Hắn một đời chưa từng thấy nam nhân nào vô lại đến mức cái gì cũng làm như đúng lý hợp tình như vậy!
Đúng lúc này, Thái Bạch đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng hỏi.
“Có rắn.” Thái Bạch trầm giọng nói, “Còn không phải chỉ một con.”
Nhiếp Bất Phàm ngưng thần nghe ngóng, giữa hang động u tĩnh quả nhiên truyền đến tiếng ‘tắc tắc’ của động vật đang bò trườn.
“Cẩn thận một chút.” Thái Bạch dặn dò, tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này tốc độ chậm đi nhiều.
Nhiếp Bất Phàm dùng sức mở to hai mắt cũng vẫn không thể thấy được cảnh vật bốn phía xung quanh, thật sự là quá tối.
Bất quá hai người thực may mắn, thẳng một đường đều không bị rắn cắn lần nào. Phía trước mặt dần lộ ra vài tia sáng lờ lờ, tựa hồ như ánh sáng do vật nào đó phản quang, bên tai cũng truyền đến thanh âm ầm ầm của thác nước đang đổ xuống.
“Sắp đến lối ra rồi.” Thái Bạch vui sướng không kìm chế được.
Lúc này có lẽ đã là giờ Dần, vẫn còn một lúc lâu nữa trời mới sáng.
Đi tới môn khẩu, Thái Bạch nói, “Chúng ta nghỉ một lát đi, đến đây cơ bản là an toàn rồi, chỉ đợi hừng đông là có thể ra khỏi cốc, hội họp cùng những người khác.”
Nhiếp Bất Phàm lập tức không hề để ý tới hình tượng mà ngồi phịch xuống, Thái Bạch cũng ngồi ở một góc cách hắn không xa.
Hai người trên mình không có dụng cụ đánh lửa. Hơi nước bao trùm cả hang động khiến cho nơi này đặc biệt âm lãnh. Nhiếp bất Phàm chuyển qua ngồi bên cạnh Thái Bạch, kéo tay hắn vòng lên trên cổ mình, cười đùa nói, “Thời gian phát huy tinh thần hữu hảo đến rồi. Trong hoàn cảnh này, sưởi ấm cho nhau là việc nên làm a~.”
Thái Bạch nhìn trời. Nếu như các hạ là một mỹ nhân, ta nhất định nghĩa bất dung từ, đáng tiếc lại không phải như vậy.
Bất quá… Được người này ôm cũng rất thoải mái. Người này vậy mà co rúm thành một đống, giống hệt như một con gấu bự.
Đang lúc phân tâm suy nghĩ, Thái Bạch đột nhiên cảm thấy bắp chân đau nhói, một con rắn không biết từ khi nào đã bò tới, cắn hắn một miếng.
Hắn biến sắc, nhanh chóng kéo con rắn ra ném về phía thác nước.
Sau đó hắn kéo ống quần lên, chỉ thấy hai dấu răng nổi lên tại bắp đùi, da thịt xung quanh vết cắn cũng tím lại một vòng, miệng vết thương đau đau nóng nóng.
Lúc này, Nhiếp Bất Phàm cấp tốc cởi bỏ đai lưng, buộc vài vòng ngay phía trên vết thương của Thái Bạch một chút, tiếp theo đỡ Thái Bạch tới cửa động, để chân người kia duỗi thẳng ra, dùng nước đổ từ thác xuống rửa sạch vết thương. Kế đó, hắn sờ soạng trong ngực lấy ra một viên ngọc thạch góc cạnh có chút sắc bén – đây chính là thứ lấy từ trên tấm bình phong trong phòng Vệ Địch, dùng sức vạch một vết hình chữ thập ngay trên miệng vết thương của Thái Bạch, cúi đầu dùng miệng hút độc ra.
“Ngươi làm cái gì?” Thái Bạch kinh hãi, vội vàng đẩy hắn ra.
Nhiếp Bất Phàm gạt tay đối phương, tức giận nói, “Đừng ầm ĩ, ta đang bận!”
Thái Bạch bị thái độ của người kia làm hoảng sợ một chút, thanh âm không khỏi đè nén vài phần, nói, “Ngươi có biết đây là độc gì hay không?”
“Quan tâm độc gì làm cái gì, trước hút ra, sau sẽ nói.” Nhiếp Bất Phàm phun ra một búng máu, lại tiếp tục hút.
Thái Bạch thật không nghĩ tới cái tên thoạt nhìn rất không đáng tin này thế mà không chút do dự giúp hắn hút độc, hoàn toàn không hề cân nhắc cho sự an nguy của chính mình.
Hắn chằm chằm nhìn Nhiếp Bất Phàm, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác hơi âm ấm, lại không biết Nhiếp Bất Phàm đang nghĩ rằng, ‘trước kia cũng là xem trên TV thấy các trường hợp hút độc như thế này, hôm nay cuối cùng cũng có dịp trải nghiệm một phen, loại thâm tình vĩ đại xả thân cứu người này thật sự là rất hợp với ta!’
Thái Bạch đáng thương, bị làm cho xúc động đến lòng dạ rối bời, tim đập thình thịch – cái này thực ra là phản ứng do nọc động của rắn gây ra mà thôi…
Hút xong xuôi, Nhiếp Bất Phàm lộ ra biểu tình thỏa mãn giống như ăn no uống đủ. Thái Bạch cảm động vô cùng, nhịn không được hỏi, “Ngươi không nuốt nọc độc vào bụng chứ?”
Nhiếp Bất Phàm lườm hắn một cái, “Ngươi cho rằng ta là tên ngốc sao? Yên tâm, một giọt máu cũng không lọt được.”
“…”
Lúc này, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhíu mi, xấu hổi nói, “Hắc hắc, ta hình như cũng bị rắn cắn rồi.”
“Cái gì?” Thái Bạch trừng lớn con mắt, không thể tin được nói, “Ngươi cũng bị cắn? Khi nào? Cắn ở đâu?”
Nhiếp Bất Phàm xoay người, vỗ vỗ cái mông, “Chỗ này, ngay khi ta giúp ngươi hút độc.”
Thái Bạch tầm mắt đảo qua, vừa vặn nhìn thấy một con rắn đang chui vào góc và con rắn vừa cắn hắn ban nãy là cùng một loại.
“Mau để ta xem thử!” Thái Bạch vươn tay lôi kéo cái quần của Nhiếp Bất Phàm, vẻ mặt nôn nóng.
Người này vừa rồi giúp hắn hút độc, thế mà lại không kêu một tiếng!
“Đừng, xấu hổ lắm.” Nhiếp Bất Phàm kéo lại cái quần, nhăn nhó xoắn vặn hai bàn tay.
“Lúc này còn lề mề cái gì, mau nằm úp xuống để ta xem.” Thanh âm Thái Bạch có chút tức đến khó thở.
Nhiếp Bất Phàm đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để Thái Bạch cởi quần hắn ra, trên mông bên phải quả thực xuất hiện hai dấu răng chói mắt, làn da vốn dĩ trắng nõn bỗng nhiên tím đen một mảng.
“Ngươi điên rồi sao? Chính mình bị cắn cũng không kêu một tiếng!” Thái Bạch không nói hai lời, cúi xuống hút độc cho hắn.
Nhiếp Bất Phàm vội vã lăn một vòng sang bên cạnh, ngăn cản nói, “Không sao, ta không việc gì.”
Thái Bạch nổi giận, “Nếu ngươi chết đương nhiên không có việc gì rồi.”
Hắn trực tiếp kéo người nằm úp lên trên đùi, một tay giữ chặt lưng đối phương, tay kia đỡ lấy thắt lưng hắn, cúi đầu ngay trên mông hắn bắt đầu hút.
Nhiếp Bất Phàm rất muốn nói cho hắn biết, một chút công tác chuẩn bị trước khi hút độc cũng không có làm như ngươi vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm bị độc phát rồi.
Hắn thả lỏng thân thể ghé vào trên đùi Thái Bạch, nhàm chán mà đếm đá vụn trên mặt đất.
Khi vừa mới bị cắn, Nhiếp Bất Phàm có chút đau nhức, nhưng là hắn biết rõ, cho dù độc tính có mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ không chết.
Không ai biết rằng thể chất của hắn hoàn toàn khác với người thường.
Chẳng biết sau bao lâu, Nhiếp Bất Phàm cảm giác người phía sau đột nhiên không có động tĩnh gì. Nhìn lại, lại phát hiện Thái Bạch đã chôn mặt ở giữa hai bắp đùi của mình mà ngất đi rồi!
Này, có phải không? Độc còn chưa có hút hết đâu? Ít nhất cũng phải làm đến nơi đến chốn chứ! Vừa rồi một bộ dáng anh hùng đại nghĩa như thế, kết quả bây giờ lăn ra đó mà hôn mê.
Nhiếp Bất Phàm đảo đảo cặp mắt, vẻ mặt khinh bỉ, vươn tay đẩy đầu đối phương ra chỗ khác, kéo quần lên.
Sắc mặt Thái Bạch tuy rằng có kém một chút, nhưng khí tức vẫn coi như bình ổn, trán có hơi hơi sốt.
Nhiếp Bất Phàm cạy mở miệng người kia, thấy trong miệng còn sót chút máu độc. Hắn dùng đầu lưỡi luồn vào liếm sạch, sau đó lại lấy nước ngoài thác giúp đối phương súc miệng.
Cửa động quá mức ẩm ướt, Nhiếp Bất Phàm lại kéo người lui vào bên trong một chút, tạo ra đủ loại tiếng động nhằm kiểm tra xem xung quanh có còn con rắn nào hay không. Khi thấy mọi thứ đều ổn thỏa, hắn liền nằm xuống bên người Thái Bạch, tứ chi đồng thời quấn lấy đối phương, hấp thụ hơi ấm trên người hắn. Mệt cả một đêm, chuyện gì cũng chờ ngủ dậy rồi nói đi, cũng không biết tình hình đám người Vương Ngũ bên kia thế nào rồi…
—