Kẹo vải – Chương 6

 

KẸO VẢI

Chương 6

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đương nhiên Dư Lệ không thể nói suy nghĩ này cho Lâu Chỉ biết. Nhưng nếu đối phương đã thích gọi, anh cũng chẳng đành lòng từ chối: “Cậu thích thì cứ gọi như vậy đi.”

 

Nhìn vẻ mặt mang theo vài phần ấm ức của người kia, Lâu Chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cảm xúc mềm mại khi những sợi tóc cong cong của đối phương cuốn vào ngón tay dường như vẫn còn lưu lại, khiến hắn thật muốn bắt nạt người ta một chút.

 

Trung tâm thương mại cách nơi Dư Lệ trọ không xa, nên anh và Lâu Chỉ cùng đi bộ tới đó. Lúc sánh vai bên cạnh người kia, Dư Lệ mới cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa Omega và Alpha. Ngay cả chiều cao của anh cũng thấp hơn người ta gần hai mươi xăng ti mét, hiển nhiên vóc dáng lại càng chẳng đáng so. Anh thầm nghĩ, có lẽ chỉ cần một đấm, Lâu Chỉ đã đánh ngã được anh rồi.

 

Trang phục của Dư Lệ thiên về màu sáng, hoàn toàn tương phản với Lâu Chỉ. Thế nên ở giữa đám đông, bọn họ trông như hai vệt màu đen – trắng cực hài hòa.

 

Cổng vào trung tâm thương mại có một cửa hàng trà sữa, Dư Lệ kéo góc áo Lâu Chỉ, hỏi: “Cậu có muốn uống trà sữa không?”

 

Lâu Chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang níu áo mình, thản nhiên đáp: “Có.”

 

Sáng sớm, quán trà sữa không đông khách lắm. Hai nhân viên trông cửa hàng đều là Beta nữ, thấy Dư Lệ và Lâu Chỉ bước vào, mắt bọn họ lập tức sáng rực lên.

 

“Cặp này đẹp đôi thế.” Một trong hai nhân viên nhỏ giọng nói.

 

Dư Lệ vừa định hỏi Lâu Chỉ uống gì, một nhân viên của cửa hàng đã đưa menu tới: “Đây là combo tình nhân quán chúng tôi mới tung ra ngày hôm nay, quý khách có thể xem thử một chút, nhiều ưu đãi lắm ạ.”

 

Mặt Dư Lệ thoáng đỏ lên, anh liếc nhìn Lâu Chỉ theo bản năng rồi nhanh chóng quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Ngại quá, chúng tôi không phải…”

 

Lúc này, Lâu Chỉ cũng hạ mắt, nhìn chằm chằm dòng chữ combo tình nhân trên tờ menu Dư Lệ đang cầm, lên tiếng: “Cậu muốn uống sữa chua xoài (*) đúng không? Vừa khéo combo này có đồ tôi muốn uống, chúng ta chọn nó đi.” Hắn nhéo tay Dư Lệ rồi nhìn về phía nhân viên cửa hàng, nói: “Chúng tôi chọn combo này.”

(*) Hình minh họa:

 

Hai nhân viên nọ thấy Omega đỏ mặt dựa sát vào Alpha bên cạnh, chỉ nghĩ Omega đang rất thẹn thùng.

 

Sau khi Lâu Chỉ thanh toán tiền, nhân viên liền đi làm trà sữa. Dư Lệ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng ngay khi bắt gặp đôi con ngươi thâm trầm của đối phương, anh lập tức sửng sốt rồi quay đi trong xấu hổ. Vài giây trôi qua, anh mới nhỏ giọng nói: “Sao lại gọi combo tình nhân, rõ ràng chúng ta không phải người yêu của nhau mà.”

 

Lâu Chỉ vươn tay vén vài lọn tóc bám trên mặt người kia, đáp: “Combo rẻ hơn gọi riêng từng món năm đồng.”

 

Nghe thế, Dư Lệ xem giá tiền, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”

 

Thấy đối phương không để tâm đến chuyện này, Lâu Chỉ không khỏi nhìn anh lâu thêm một chút. Ánh mắt hắn hết sức dịu dàng, suy nghĩ trong đầu cũng rất bình tĩnh: Không sao, hắn sẽ chờ được.

 

Tầng một của trung tâm thương mại là siêu thị. Sau khi đi vào, Dư Lệ vừa định đi lấy xe đẩy thì lại bị Lâu Chỉ giành lấy. Hắn nói: “Cậu chọn đồ đi, tôi đẩy xe cho.”

 

Người ta đã nói như thế, Dư Lệ đành phải chiều theo. Trước khi ra khỏi nhà, anh đã lên kế hoạch sẽ mua những gì, ngoài đồ dùng sinh hoạt ra còn cần một ít đồ ăn nữa.

 

Đầu tiên, hai người chọn bàn chải đánh răng. Dư Lệ cầm hai chiếc bàn chải trên tay, hỏi Lâu Chỉ: “Cậu thấy cái nào tốt?”

 

Lâu Chỉ không chọn mà vươn tay cầm một hộp bàn chải khác lên: “Cái này đi.”

 

“Nhưng đây là hộp hai cái mà.” Dư Lệ nhắc nhở.

 

“Cậu một cái tôi một cái, vừa đủ còn gì?” Lơ đễnh đảo mắt nhìn qua kệ hàng, cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng trên mặt người kia.

 

Dư Lệ hơi sửng sốt: “Mua cho cậu cơ mà? Tôi có bàn chải đánh răng rồi.”

 

“Đổi đi, bàn chải dùng lâu cũng phải thay cái mới.”

 

“Nhưng bàn chải của tôi mới mua chưa được nửa tháng đâu.” Dư Lệ nhỏ giọng nói.

 

Lâu Chỉ cong môi, nhìn chằm chằm Dư Lệ, đè giọng xuống thật thấp, cũng thật nhẹ nhàng: “Nhưng tôi lại muốn dùng bàn chải giống hệt với cậu.” Ngừng một chút, hắn tiếp lời: “Không được à? Đàn anh?”

 

Ánh mắt Lâu Chỉ lộ ra chút khổ sở, như thể việc Dư Lệ từ chối khiến hắn rất buồn.

 

Bị hắn nhìn như vậy, Dư Lệ cũng cảm thấy hơi áy náy, người không biết còn tưởng anh đang bắt nạt Lâu Chỉ nữa kìa. Thế nên anh bất đắc dĩ nói: “Được, đổi thì đổi vậy.”

 

“Đàn anh, cậu thật tốt.” Khóe miệng Lâu Chỉ lập tức cong lên.

 

Tiếc là Dư Lệ lại bỏ lỡ nét cười thoáng qua này, nên anh không hề biết người nọ đã quen với việc giả vờ đáng thương.

 

Kết quả là, lúc mua ca súc miệng…

 

“Đàn anh, mua cái này đi.”

 

“Tôi có ca súc miệng rồi…”

 

“Nhưng tôi muốn dùng cái giống của cậu mà.”

 

“Thôi được.”

 

Lúc mua khăn mặt…

 

“Đàn anh, hai cái khăn mặt này có được không?”

 

“Tôi có khăn mặt, mà thôi, mua đi.”

 

“Thế lấy hai cái này nhé.”

 

“Ừ.”

 

Lúc mua dép đi trong nhà…

 

“Đàn anh…”

 

“Cậu chọn đi, tôi thế nào cũng được.”

 

Dạo quanh siêu thị một vòng, tất cả những thứ hai người thả vào xe đẩy đều có đôi có cặp. Trong phút chốc, Dư Lệ bỗng cảm thấy như mình đang sắm đồ cho phòng ở của vợ chồng. Nếu không phải đã xác định hai người chỉ là bạn, chắc anh sẽ bị suy nghĩ “mình và Lâu Chỉ là một cặp” đánh thẳng vào đầu.

 

“Đàn anh, đồ dùng chắc đã đủ rồi, sau này nếu thiếu thì lại đi mua cũng được.” Nhìn những món đồ đôi trong xe đẩy, Lâu Chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghĩ đến việc Dư Lệ tỏ ra bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều theo ý mình, hắn lại càng thêm sung sướng.

 

“Đi thôi, chúng ta qua đằng kia mua ít thức ăn.” Dư Lệ không cảm nhận được ánh nhìn dịu dàng của người bên cạnh, ngó nghiêng một chút, anh lập tức đi tới sạp rau.

 

“Ừm.”

 

Chuyến ghé thăm siêu thị của bọn họ có thể coi là ra về trong thắng lợi. Lâu Chỉ xách ba gói đồ to tướng trên tay, Dư Lệ muốn giúp đỡ hắn một chút nhưng lại bị từ chối.

 

“Cứ để tôi làm.” Lâu Chỉ giấu tay ra phía sau, tránh khỏi động tác của đối phương một cách dễ dàng: “Nếu cậu muốn giúp thì cầm cái này giúp tôi đi.” Nói rồi hắn thò tay vào túi đồ, tiện tay lấy ra một gói bánh quy: “Đây.”

 

Nhìn gói bánh quy, Dư Lệ liền hiểu ý đối phương. Thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, anh cũng không nói thêm gì nữa. Nhìn thời gian, nhận ra đã sắp mười một giờ trưa, anh hỏi: “Cậu có đói không?” Ngừng một chút, anh mới tiếp lời: “Muốn ăn bánh quy à? Tôi bóc cho cậu nhé.”

 

Nghe vậy, Lâu Chỉ cười đáp: “Muốn ăn kẹo.”

 

Dư Lệ dừng động tác xé gói bánh quy lại. Trước khi ra khỏi nhà, anh có mang theo một hộp kẹo, giờ vừa lúc có thể mang ra ăn. Chọn vị kẹo người kia yêu thích đưa qua, thấy đối phương không còn tay để nhận, anh liền thản nhiên bóc vỏ, đưa viên kẹo đến bên môi người ta.

 

Yết hầu trên cổ Lâu Chỉ hơi chuyển động, hắn cúi đầu, thè lưỡi liếm qua viên kẹo, còn giả vờ vô tình liếm nhẹ đầu ngón tay Dư Lệ, sau đó nhanh chóng ngậm viên kẹo vào miệng.

 

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm nóng mà ẩm ướt, ngay khi Lâu Chỉ cắn viên kẹo, Dư Lệ liền rụt tay về.

 

“Xin lỗi nhé, vừa rồi bất cẩn chạm vào đầu ngón tay của đàn anh.” Lâu Chỉ nói.

 

Dư Lệ lắc đầu, bỏ giấy gói kẹo vào thùng rác, đáp: “Không sao, chạm có một chút thôi.”

 

Lời xin lỗi của Lâu Chỉ khiến cảm giác khác thường trong lòng Dư Lệ bị đè xuống. Anh dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ mông lung trong đầu, nhanh chân bước về nhà.

 

Để mừng việc Lâu Chỉ trở thành bạn cùng phòng, Dư Lệ cố ý làm một bữa cơm thịnh soạn với bốn món chính và một món canh.

 

“Không biết cậu có thích những món này không. Sau này thích ăn gì cứ nói với tôi một tiếng, nếu không biết làm, tôi sẽ tìm tòi học hỏi thử xem.” Dư Lệ cười cong cả mắt.

 

Đồ ăn chính chỉ là món xào bình thường, nhưng Lâu Chỉ lại vô cùng yêu thích. Hắn ôn hòa nói: “Đồ do đàn anh nấu tôi đều thích.”

 

Thấy đối phương không có vẻ khách sáo qua loa, Dư Lệ vui ra mặt. Có người thích ăn đồ ăn do mình làm là một chuyện rất đáng vui vẻ.

 

“Vậy sau này tôi sẽ tiếp tục nấu ăn cho cậu.” Đang gắp cho Lâu Chỉ một miếng thịt gà, nhưng khi vươn tay đến giữa bàn, Dư Lệ đột nhiên dừng khựng lại. Hình như Lâu Chỉ… không thích người khác gắp thức ăn cho?

 

Trong tình cảnh này, Dư Lệ thu tay về cũng không được mà vươn tay tiếp cũng chẳng xong, cứ thế dừng giữa không trung thì hơi xấu hổ.

 

Ngược lại, Lâu Chỉ bên kia lại chẳng mảy may e ngại, hắn bưng bát lên để ngay dưới đầu đũa của anh: “Gắp cho tôi đấy à?”

 

Người ta đã bắc thang, Dư Lệ liền nhẹ nhàng leo xuống. Anh nói: “Tôi không biết cậu có ngại việc người khác gắp thức ăn cho mình hay không nữa, thế nên…” Chưa nói hết câu, anh đã thấy xấu hổ rồi. Nở nụ cười, Dư Lệ tiếp lời: “Vừa rồi nhìn tôi ngốc lắm hả?”

 

Lâu Chỉ chăm chú nhìn vành tai hơi đỏ của người kia, nhẹ giọng nói: “Tôi không ngại đâu.” Dứt lời, hắn nâng mắt đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách của Dư Lệ, để hình ảnh của đối phương in sâu vào mắt mình, nghiêm túc trả lời: “Cậu không ngốc, đáng yêu lắm.”

 

Dư Lệ rời mắt đi, trái tim bắt đầu tăng tốc một cách mất khống chế. Lời nói của Lâu Chỉ phối hợp cùng giọng điệu và ánh mắt kia, thật sự có khả năng sát thương rất lớn với một người sống hai mươi chín năm trời mà chưa có một mảnh tình vắt vai như anh. Nhưng Dư Lệ biết, Lâu Chỉ thích Lưu Lật, cho nên đây chỉ là ảo giác của anh thôi.

 

Nhanh chóng bình ổn tâm trạng, Dư Lệ dứt khoát coi nhẹ mấy lời Lâu Chỉ vừa nói, đồng thời cũng bỏ qua cả sự dịu dàng của đối phương.

 

Một rưỡi Lâu Chỉ sẽ phải đi tập Quân sự, nên Dư Lệ thuận miệng hỏi một câu “cậu có kem chống nắng chưa”, sau đó nhận được cái lắc đầu của hắn.

 

Thế nên khi định ra khỏi nhà, Lâu Chỉ đã bị Dư Lệ chặn đường.

 

“Sao vậy?” Hắn nghĩ người kia có việc muốn nói với mình, nào ngờ Dư Lệ lại lấy một tuýp kem chống nắng ra.

 

“Nắng gắt lắm, cậu bôi một ít đi, như thế da dẻ sẽ không bị tổn thương.” Vừa nói, anh vừa đưa tuýp kem trong tay cho người trước mặt.

 

Lâu Chỉ nhìn tuýp kem, im lặng một lúc mới hỏi: “Không bôi có được không?”

 

“Cháy nắng thì phải làm sao?”

 

Đối diện với ánh mắt chăm chú của Dư Lệ, Lâu Chỉ đành giải thích: “Tôi chưa dùng thứ này bao giờ.”

 

Hắn không nói dối. Kiếp trước, dù là lúc phải đi khắp nơi, hắn cũng chỉ khoác thêm một bộ quần áo là xong. Hắn cảm thấy bôi thứ này thứ kia lên mặt quá là gái tính, thân phận của hắn cao, nên cũng chẳng có ai dám ép hắn làm chuyện hắn không hứng thú.

 

Nói xong câu đó, Lâu Chỉ cho rằng Dư Lệ sẽ rụt tay về, nào ngờ đối phương lại lập tức bóp một ít kem ra, bôi thẳng lên mặt hắn.

 

“Đừng nhúc nhích, tôi bôi cho cậu một lần, sau này cậu phải tự bôi đấy nhé.” Dư Lệ biết rõ hậu quả khi da cháy nắng. Hồi học Đại học, anh đã bị cháy nắng một lần, da mặt nóng ran lại còn bỏng rát, nói chung là vô cùng khó chịu.

 

Lâu Chỉ cứng người, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bàn tay đang xoa trên mặt mình. Lòng bàn tay ấm áp của Dư Lệ dán lên mặt hắn, khiến hắn cảm thấy mình như bị bỏng vậy.

 

“Lâu Chỉ, cậu cao quá, cúi xuống một chút đi.” Dư Lệ không biết người nọ đang nghĩ gì, anh vừa xoa kem chống nắng, vừa lăn tăn không biết mình xoa đã đều chưa.

 

Lâu Chỉ hợp tác cúi người xuống. Hắn nhắm hai mắt lại, để Dư Lệ thoải mái xoa nắn gương mặt mình. Ngón tay mềm mại của anh liên tục quét qua da mặt hắn, lòng bàn tay ấm áp của anh liên tục vuốt ve gương mặt hắn… vầng trán, ấn đường, hốc mắt, sống mũi, cuối cùng xuống đến cằm.

 

Bàn tay đang xoa trên mặt dường như đã rời đi, Lâu Chỉ mở mắt ra, thấy Dư Lệ đang cúi đầu bóp kem chống nắng. Nhìn những lọn tóc lả lơi rơi xuống trước mặt người kia, hắn thật muốn thời gian đọng lại tại giây phút này, để giữ mãi bầu không khí vô cùng mờ ám hiện tại.

 

Bóp kem chống nắng xong, Dư Lệ lập tức ngẩng đầu lên. Thấy vậy, Lâu Chỉ vội vàng chuyển mắt sang hướng khác.

 

Dư Lệ vươn tay đặt nhẹ lên cổ hắn, chỉ đạo: “Cậu ngẩng đầu lên đi nào.”

 

Ngửa đầu, để phần cổ lộ ra trước mắt Dư Lệ, Lâu Chỉ cảm nhận ngón tay người nọ chầm chậm quét qua yết hầu rồi lần ra sau gáy mình. Âm thầm vươn đầu lưỡi liếm chiếc răng nanh bén nhọn trong miệng, hắn khép hàng mi đang run rẩy lại hòng che giấu khát vọng đã dâng lên quá rõ ràng.

 

Hắn muốn hôn môi người trước mặt.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *