Lãnh địa – Chương 13

 

Story pin image

LÃNH ĐỊA

Chương 13: Tắm phải không? Tôi tắm cho em.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Trên chuyến bay trở về, Trần Cảnh An ngủ không yên ổn. Trong đầu y không ngừng vang lên tiếng gọi của Phục Việt, thứ âm thanh quấn quýt, si mê, đau khổ và mang theo cả oán hận.

 

Sống sót rời khỏi doanh trại khép kín, Phục Việt được điều trị khoảng nửa tháng. Sau đó, hắn quyết đấu với Alpha cũng vượt qua kỳ sát hạch ở doanh trại. Chờ khi giành chiến thắng, hắn mới đi tìm Trần Cảnh An.

 

“Mở cửa.” Bên ngoài, Phục Việt trầm giọng nói.

 

Trần Cảnh An đang tắm, nghe tiếng động ngoài cửa liền ra xem thử. Lúc trông thấy vẻ mặt âm trầm của người kia, bàn tay đặt trên nắm cửa của y bỗng hơi do dự.

 

“Mở cửa.” Phục Việt nhìn thẳng vào camera, tựa như Trần Cảnh An đang đứng ngay trước mặt mình: “Em cũng biết tôi có thể đá văng nó bất cứ lúc nào.”

 

Trần Cảnh An mở cửa, nắm chặt vạt áo tắm trên người, nói với Phục Việt: “Giờ anh nên điều dưỡng cho tốt đi.”

 

“Dưỡng tốt rồi.” Phục Việt đi tới. Trần Cảnh An gần như có thể nghe thấy tiếng bước chân mang đầy áp lực, tuyệt không cho phép kẻ khác trái ý của đối phương. Sau đó, hắn nói: “Giờ tôi chỉ muốn chịch em cho tốt thôi.”

 

“Phục Việt, anh bình tĩnh một chút.” Trần Cảnh An lui về phía sau vài bước, xoay người muốn chạy vào phòng tắm, nhưng lại bị người nọ mạnh mẽ vác lên vai.

 

“Tắm phải không?” Phục Việt lột áo tắm trên người Trần Cảnh An, thả y xuống dưới vòi hoa sen, nhìn dòng nước ấm chảy xuôi trên thân thể y: “Tôi tắm cho em.”

 

Hắn đột nhiên dùng sức vặn hai cánh tay của người nọ ra sau, ép y ngẩng đầu đón nhận nụ hôn thô bạo của mình. Phục Việt dùng khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống y, cắn xé môi y, điên cuồng càn quét trong miệng y.

 

“Ư ưmm…” Trần Cảnh An lắc đầu muốn tránh, lại bị Phục Việt nắm cằm. Nước ấm không ngừng chảy xuống mặt y, nương theo động tác của người kia mà tràn vào trong miệng.

 

Cuối cùng, Phục Việt cũng tha cho đôi môi của Trần Cảnh An. Hắn bóp cổ y, liếm mút đường xương quai xanh, đầu vú rồi lướt thẳng xuống xương sườn đối phương.

 

“Lúc ở doanh trại khép kín tôi đã muốn làm như vậy.” Phục Việt xoay người Trần Cảnh An lại, đè y lên vách tường phòng tắm: “Em chạy đi tiêm thuốc cho những Alpha khác, dính mùi pheromone ghê tởm của chúng mà không biết, còn dám cười với tôi.”

 

“Khi đó tôi đã nghĩ…” Phục Việt cắn cổ Trần Cảnh An: “Tốt nhất là đừng để tôi sống sót rời khỏi đó.”

 

“Bằng không, tôi sẽ hôn khắp người em.” Hắn cắn lên xương bướm sau lưng Trần Cảnh An: “Chịch chết em.”

 

“Ư a…” Trần Cảnh An bị kích thích, đột ngột ngẩng đầu: “Đừng cắn chỗ đó…”

 

“Tại sao?” Phục Việt bóp cặp mông cong của Trần Cảnh An, nhìn chúng biến dạng trong tay mình, sau đó há miệng cắn mạnh xuống, răng nghiến chặt như muốn kéo đứt da thịt đối phương.

 

Hắn tóm chặt nửa thân dưới của Trần Cảnh An, để y càng dán sát vào mình, sau đó mạnh tay banh mông y ra, thè lưỡi liếm vào lỗ nhỏ ẩn giấu bên trong.

 

“A…” Trần Cảnh An bắt đầu giãy dụa kịch liệt: “Không được… Không được…”

 

“Vì sao không được?” Phục Việt giữ chặt y, đẩy lưỡi vào sâu hơn, còn cố ý đâm tới điểm nhạy cảm bên trong động thịt.

 

“Bẩn… ưm đừng… đừng…” Trần Cảnh An nắm tóc Phục Việt, muốn kéo đầu hắn ra.

 

“Phải không?” Phục Việt tách mông y, cúi người, dí mũi ngay trước cửa động, còn dùng đầu mũi ấn lên phần thịt mềm mại xung quanh lỗ nhỏ, si mê nói: “Tôi ngửi thử xem.”

 

“Ưmm…” Móng tay Trần Cảnh An xẹt qua lòng bàn tay, để lại một vết xước mờ. Y cố gắng tránh khỏi Phục Việt, không ngờ đối phương đột ngột đứng dậy, đè y lên vách tường, nhét bộ phận tràn đầy sức mạnh đàn ông vào trong cơ thể y.

 

“A a…” Động thịt lần đầu bị tấn công, hung khí vừa cứng vừa to mang theo khí thế như chẻ tre, khảm vào trong y từng chút một.

 

“Phục Việt…” Trần Cảnh An cực kỳ đau đớn, vươn tay ra sau kéo tóc hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ giết anh, tôi sẽ giết anh.”

 

“Không đâu.” Gậy thịt được hang động nóng cháy và chặt khít bao bọc, Phục Việt cảm nhận đau đớn cùng sung sướng đan xen mà không khỏi run rẩy cả da đầu: “Chẳng phải em dùng dao mổ rất thuận tay sao? Lần trước em không thể giết tôi, lần này, em càng không thể.”

 

“A… A a…”

 

Hắn đột ngột dùng sức đâm chọc trong cơ thể Trần Cảnh An. Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng không át được tiếng da thịt hai người va chạm. Trần Cảnh An bị Phục Việt bóp cổ ghì lên vách tường. Mông y bị hai viên bi nặng trịch của đối phương đập đến đỏ ửng, trên lưng liên tục xuất hiện thêm những dấu hôn.

 

Vậy nhưng kẻ bạo lực tình dục kia còn chưa thấy đủ, hắn giữ nguyên tư thế, ấn đầu Trần Cảnh An xuống để y nhìn thấy nơi kết hợp của hai người, muốn y tận mắt nhìn hắn xuyên xỏ y như thế nào.

 

“An An, em xem.” Phục Việt rút cây gậy cứng nóng của mình ra rồi lại đâm mạnh vào: “Thấy không? Tôi đang ở trong em.”

 

“Bắt đầu từ lúc thành niên.” Phục Việt thúc từng cú một, tiếp tục nói: “Ngày nào tôi cũng muốn chịch em.”

 

“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…” Trần Cảnh An giơ tay bịt tai lại. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, y đã thấy cây gậy tím đen Phục Việt rút ra dính đầy dịch nhầy dâm đãng, thấy lỗ nhỏ bị đâm sùi bọt mép khi hắn thúc vào, thấy thịt da quanh cửa động bị cọ cho đỏ rực…

 

“Rất dâm đãng đúng không? Nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, Trần Cảnh An, chỉ vậy, làm sao mà đủ được.”

 

Phục Việt xoay Trần Cảnh An lại, ấn y lên tường, kéo vòi hoa sen, chỉnh độ ấm lên cao nhất, phun thẳng vào nơi kết hợp của hai người.

 

“A a a…” Trần Cảnh An bị nóng, vách thịt co rút không ngừng, mông cũng bắt đầu run rẩy. Phục Việt cũng thấy nóng, nhưng bộ phận nào đó của hắn còn nóng hơn. Hắn muốn Trần Cảnh An vĩnh viễn ghi nhớ cảm giác nóng bỏng của lần đầu tiên này.

 

Về sau sẽ không một ai có thể làm y nhiệt tình như vậy, bất chấp như vậy.

 

“Dừng lại… Dừng lại đi…” Trần Cảnh An lắc đầu, ra sức đấm vào ngực Phục Việt, bảo hắn buông tha cho mình.

 

Nhưng Phục Việt vô cùng tàn nhẫn. Hắn không để ý đến phản ứng của Trần Cảnh An, còn tóm lấy bộ phận đã cương cứng của đối phương, nhắm vòi phun vào quy đầu của y, để nước nóng chảy vào lỗ tiểu.

 

“A…” Trần Cảnh An vừa đau lại vừa tê, gậy thịt không khỏi run rẩy trong tay Phục Việt. Cuối cùng, y vớ lấy chai sữa tắm gần đó, đập mạnh lên tay của đối phương.

 

Phục Việt thản nhiên đón nhận những cú đánh này, cánh tay hắn tím bầm, gân xanh nổi cả lên nhưng nhất quyết không bỏ vòi sen xuống.

 

“Khó chịu lắm hả? Nước có chảy vào niệu đạo của em không?” Hắn cúi người cắn tai Trần Cảnh An: “Tè ra đi An An, tè ra là em được giải thoát rồi.”

 

Dứt lời, hắn lại điên cuồng đâm chọc cửa sau của đối phương, dùng sức mạnh và sự kiên quyết như muốn giết người, hung hăng đâm vào khoang sinh sản sâu trong cơ thể y.

 

“Ưmmm aaaa…” Trần Cảnh An bị tình dục tra tấn đến toàn thân đau đớn. Y cào lưng Phục Việt, kéo tóc Phục Việt, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi luồng khoái cảm mãnh liệt ập đến này.

 

Theo động tác của Phục Việt, gậy thịt của Trần Cảnh An liên tục đập vào bụng hắn. Dòng nước nóng bỏng, cơ bụng rắn chắc và cả sự cọ sát không ngừng ở phía sau đều đang thôi thúc Trần Cảnh An phun nước tiểu. Y đỏ mắt cắn răng kìm nén.

 

“An An.” Phục Việt ôm y, đổi sang một tư thế khác. Hắn bế Trần Cảnh An như bế trẻ con ngồi tiểu, vừa đâm mạnh vào động thịt của y, vừa cắn cổ y, nói: “Em mà không tè ra, tôi sẽ tè vào trong em…”

 

“A… Đừng…”

 

Một dòng chất lỏng trong suốt cắt qua làn sương mù tạo bởi hơi nước trong phòng tắm. Trần Cảnh An ngửa đầu, để lộ dáng vẻ yếu ớt nhất.

 

Phục Việt kích động, gậy thịt cắm trong thân thể người kia cũng run lên. Hắn dùng sức nắm bộ phận đang chật vật của Trần Cảnh An, bịt chặt lỗ nhỏ trên đầu, tàn nhẫn nói: “Từ từ thôi An An, đêm còn dài lắm.”

3 comments on “Lãnh địa – Chương 13

  1. Chương này thật là hỏny
    Từ đầu truyện đến giờ thích h của lần này nhấtttt

     
  2. Umee An An Việt Việt

    December 25, 2021 at 11:06 pm Reply

    Chất quá trừi ưi

     

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *