Có phải cậu thích tôi không – Chương 98.1

 

Cartoon animal hand drawn style Vector | Premium Download

CÓ PHẢI CẬU THÍCH TÔI KHÔNG

Chương 98.1: Ngoại truyện: Đôi ba câu chuyện sau này

Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Thành tích thi đại học đã có. Quả nhiên hai người bọn họ chỉ hơn kém nhau 10 điểm, muốn vào chung một trường đại học hoàn toàn không thành vấn đề. Nguyện vọng một của cả hai đều là đại học S. Hơn nữa vì cùng chung định hướng phát triển nên cả hai còn chọn chung chuyên ngành, sau này hẳn vẫn tiếp tục cùng nhau đi học, sinh hoạt giống hồi trung học.

 

Đại học S nằm tại một thành phố khác, cách không xa nơi họ đang ở, tốn khoảng hai tiếng đi tàu cao tốc, là trường nằm trong top 10 cả nước. Không lâu sau khi có điểm, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong cùng nhận được giấy báo trúng tuyển từ đại học S.

“Sau này chúng ta tiếp tục cùng nhau lên lớp, cùng nhau làm luận văn, cùng nhau tham gia các cuộc thi rồi.” Lâm Phi Nhiên cầm giấy báo trúng tuyển lên rồi lại đặt xuống, nhìn không rời mắt: “Tuyệt thật đấy.”

 

“Bánh Nếp.” Cố Khải Phong véo nhẹ gương mặt rạng ngời của Lâm Phi Nhiên: “Có phải thích được dính lấy chồng lắm không?”

 

“Đương nhiên.” Lâm Phi Nhiên thẳng thắn thừa nhận, quắp lên người Cố Khải Phong như chú gấu Koala, lẩm bẩm như đang tung chiêu: “Khóa chặt!”

 

Ngay lập tức, chiếc Bánh Nếp ngon miệng nào đó đã bị quật ngã, bột nếp dính khắp nơi!

 

Thảm khó tả!

 

Điểm thi của Vương Trác và Hà Hạo cũng không đến nỗi tệ, cùng đỗ vào một trường đại học nhưng khác viện. Tuy nhiên, khác với hai người Cố Khải Phong và Lâm Phi Nhiên chỉ hận không thể hòa thành một thể, sau một năm liều chết học tập dưới ách đô hộ của Hà Hạo, giờ mới chỉ nghĩ đến chuyện cùng đi học, cùng làm luận văn với Hà Hạo, hai chân Vương Trác đã mềm nhũn, nhanh nhẹn chọn một chuyên ngành không liên quan đến chuyên ngành của Hà Hạo, đỡ mất công Hà Hạo mỗi ngày giám sát chuyện học tập của mình.

 

“Sau này tôi tự do rồi!” Vương Trác đắc ý vung vẩy thư trúng tuyển trong tay, nói với Hà Hạo: “Cậu không hiểu bài tập chuyên ngành của tôi, để tôi xem cậu định giảng bài cho tôi kiểu gì.”

 

Hà Hạo bình thản đáp: “Vẫn còn Tiếng Anh cấp 4, cấp 6 nữa mà.”

 

Vương Trác: “…”

 

Trong kì nghỉ hè thoải mái nhất sau khi thi đại học xong, Cố Khải Phong cùng Lâm Phi Nhiên dành một nửa thời gian để đi du lịch, nửa còn lại để dính lấy nhau vui đùa. Vì quá thoải mái tự tại nên đến những ngày cuối, họ thậm chí còn không có hứng để chơi nữa. Tuy vậy, hứng thú của họ dành cho đối phương vẫn không có điểm dừng. Thế nên cho đến những ngày gần khai giảng, không còn từ ngữ nào đủ để miêu tả sự phóng túng của hai người nữa.

 

Đầu tháng chín, hai người đến đại học S nhập học. Bọn họ được phân đến hai lớp khác nhau, nhưng lên đại học dù có khác lớp vẫn có thể đi học cùng nhau, cơ bản cũng không có gì khác. Cả hai cũng không được xếp ở chung một ký túc xá, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì lớn, vì đằng nào sau này họ cũng thuê nhà bên ngoài. Sau thời điểm báo danh sẽ đến kỳ tập quân sự. Kỳ tập quân sự ở đại học S nổi tiếng nghiêm ngặt. Hàng năm, trường đều gửi sinh viên mới đến doanh trại quân đội chuyên nghiệp. Năm nay cũng không ngoại lệ.

 

Trong hai tuần tập quân sự, mười bốn người sẽ ngủ chung một phòng. Cố Khải Phong được xếp ở cạnh phòng của Lâm Phi Nhiên.

 

Điều kiện sinh hoạt tại doanh trại tương đối vất vả, đám sinh viên vốn quen thoải mái vừa bước vào phòng ngủ đã trợn tròn mắt. Bên ngoài nóng 30 độ nhưng trong phòng không có điều hòa, không có quạt, thời tiết oi bức đến mức không có lấy một cơn gió. Đã vậy, muỗi trên núi còn như vừa biến dị, đứng yên bất động như một con nhện lớn, khi đập cánh tạo ra tiếng kêu vù vù đáng sợ. Kinh khủng hơn là tòa nhà của nam sinh không có nhà tắm tử tế. Tòa có điều kiện tốt hơn đã để dành cho sinh viên nữ, nghe nói chỗ này của bọn họ chỉ có thể dội nước lạnh thôi.

 

Lâm Phi Nhiên cất xong hành lý rồi rút hai cái quạt từ bên trong ra, hớn hở chạy sang phòng bên cạnh đưa cho Cố Khải Phong. Sau đó cậu lại quay về phòng mình quạt lấy quạt để, nhóm bạn cùng phòng nhốn nháo ngồi cạnh ké gió.

 

Doanh trại phát quân phục thống nhất cho sinh viên. Bên dưới là quần dài xanh lục, bên trên mặc áo phông ngắn tay rằn ri, trên đầu đội mũ.

 

Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi thay quần áo, nhóm sinh viên đi ra sân huấn luyện tập hợp. Trên hành lang, Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt đã thấy Cố Khải Phong trong đoàn người. Cố Khải Phong có thói quen tập thể dục, cơ bắp rắn rỏi, rất phù hợp với loại quần áo như thế này, cơ ngực căng nảy cùng cánh tay rắn chắc vô cùng bắt mắt. Hắn đứng thẳng lưng, nghiêng người dựa vào tường hành lang chờ Lâm Phi Nhiên, tư thế rất oai phong lẫm liệt.

 

Lâm Phi Nhiên chạy tới dính lấy Cố Khải Phong, hai người sánh vai đi ra ngoài. Sợ người khác nghe thấy, Lâm Phi Nhiên ngửa mặt lên thầm thì: “Anh mặc đồ rằn ri hợp mê.”

 

Lòng Cố Khải Phong râm ran, đảo mắt nhìn xung quanh, thân mật nói nhỏ bên tai Lâm Phi Nhiên: “Còn em mặc bộ này…”

 

Lâm Phi Nhiên yếu ớt ngắt lời: “Không cho nói là dâm đãng.”

 

Phản ứng cực kỳ nhanh nhạy! Hiển nhiên bình thường đã bị nói như vậy không ít lần!

 

“Anh có định nói vậy đâu.” Cố Khải Phong bắt đầu chuyên mục phóng đại mỗi ngày: “Anh định bảo em mặc thế này quá đẹp trai, rạng rỡ như mặt trời, cực kỳ nổi bật.”

 

Lâm Phi Nhiên sờ chóp mũi, cúi đầu cười trộm, ra vẻ tự nhiên nói: “Thật không, em thấy vẫn như vậy mà.”

 

Khiêm tốn giả dối, mong muốn được khen nhiều hơn!

 

Cố Khải Phong cũng vô cùng hợp tác: “Sao có thể giống được! Nhiên Nhiên nhà chúng ta sao có thể bình thường được? Em có để mông trần cũng đẹp mê li nữa là…”

 

Lâm Phi Nhiên vội nhìn quanh, sợ có ai nghe thấy.

 

Cố Khải Phong: “À không, đúng ra phải là em để mông trần càng tuyệt chứ.”

 

“Này!” Lâm Phi Nhiên vội vàng giơ tay bịt miệng hắn!

 

Cứ như vậy, kỳ huấn luyện quân sự bắt đầu. Nội dung cơ bản đều xoay quanh tư thế đứng, đi đều, huấn luyện dã ngoại… Ngoài ra còn có huấn luyện tập hợp khẩn cấp không có tình người lúc nửa đêm. Sau mệnh lệnh là tiếng còi của huấn luyện viên, trong vòng ba phút, tất cả phải ăn mặc chỉnh tề tập hợp xếp thành hàng dưới sân. Hơn nữa còn có hình thức phạt tập thể, chỉ cần một người ăn mặc không chỉnh tề hoặc hoặc đến trễ, cả lớp đều phải chịu phạt hít đất một trăm cái.

 

Tuy vất vả, nhưng có nhiều bạn học xung quanh như vậy, có thể nói là trong cái khổ vẫn có niềm vui.

 

Hôm nay, ngay khi vừa kết thúc 30 phút tập đứng nghiêm dưới cái nắng bỏng gắt, nhóm sinh viên mới liền chạy trối chết tới chỗ bóng râm. Dưới tán cây, Cố Khải Phong lấy mũ quạt cho Lâm Phi Nhiên và mình. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Phi Nhiên tự nhiên đút tay vào túi quần đồng phục rộng thùng thình, mân mê một hồi, sau đó cằn nhằn Cố Khải Phong: “Nghiêng đầu sang đây, há miệng, đừng để huấn luyện viên thấy.”

 

Cố Khải Phong nghe lời há miệng. Lâm Phi Nhiên nhanh như gió, ném hai viên sô cô la vào miệng hắn.

 

Cố Khải Phong thoáng sửng sốt, vội ngậm miệng lại.

 

Hương vị ngọt ngào của sô cô la tỏa khắp khoang miệng, Cố Khải Phong giơ tay che miệng, nhưng đôi mắt cong cong vẫn bán đứng tâm trạng của hắn.

 

Lâm Phi Nhiên cũng trộm ăn hai viên sô cô la, ăn xong liếc mắt nhìn Cố Khải Phong, đạp nhẹ hắn một cái, đỏ mặt thì thầm: “Cười gì thế, bổ sung chút năng lượng cho anh thôi.”

 

Sô cô la trong miệng tan ra, Cố Khải Phong tận hưởng dư vị tưởng như vô tận, cảm thấy vị ngọt đang thấm vào từng tế bào, ngọt đến tận tim. Cố Khải Phong vỗ mạnh lên mặt để bản thân tỉnh táo lại, giọng nói đầy tức giận: “Đừng trêu ghẹo anh ở nơi công cộng như vậy nữa. Bị trêu xong không được hôn em, anh không chịu nổi.”

 

Lâm Phi Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: “… Vậy chúng ta cùng xin phép đi vệ sinh nhé?”

 

Cố Khải Phong: “Đừng baby à, dù huấn luyện viên có cho phép thì mình cũng phải bò về đấy.”

 

Vào những ngày trời nóng như thế này thì cái gì cũng bị nướng chín thôi.

 

Lâm Phi Nhiên cười thành tiếng.

 

Kết thúc buổi tập quân sự, nhóm tân sinh viên đi tới canteen ăn cơm sau khi chịu đủ mọi tra tấn.

 

Đi tập quân sự sẽ ăn cơm tập thể. Tuy thức ăn nhiều nhưng gần như chỉ toàn rau, vô cùng ít thịt. Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, nhóm tân sinh viên ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa cải thảo xào thịt, đây là món duy nhất trên bàn có thịt. Lúc vừa tới, đám sinh viên còn cố giữ mặt mũi trước bạn mới, không tranh giành lúc ăn cơm. Nhưng sau vài ngày ăn cơm canh suông, bọn họ đều vứt sạch thể diện, vừa ngồi vào bàn đã lập tức như ra trận.

 

Cố Khải Phong tia được một miếng thịt trong đĩa cải thảo xào, nhớ thật kỹ vị trí miếng thịt cùng đám cải thảo đang che phía trên. Ngay sau khi huấn luyện viên phát hiệu lệnh, Cố đại thiếu gia nhanh như gió, liều mạng vứt sạch sĩ diện, liên tiếp gắp mấy miếng thịt ném vào bát Lâm Phi Nhiên. Sau khi hắn gắp xong mấy miếng này, chỗ còn lại cũng đã bị đám bạn cướp sạch. Vẫn có người chưa từ bỏ hy vọng, lấy đũa tìm kiếm, đến khi xác nhận thật sự không còn miếng thịt nào mới thất vọng gắp cải thảo.

 

Lâm Phi Nhiên vô cùng thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người. Tuy cũng là động vật ăn thịt, nhưng cậu vẫn rất để ý mặt mũi, thà không ăn chứ không muốn vứt bỏ sĩ diện đi tranh thịt với người khác. Thế nên nếu không có kẻ không cần mặt mũi như Cố Khải Phong chăm sóc, chắc chắn trong nửa tháng tập quân sự này, cậu sẽ chẳng ăn nổi một miếng thịt.

 

Cố Khải Phong gắp cho cậu năm miếng thịt. Lâm Phi Nhiên định chia cho hắn một ít nhưng hắn đã chặn đũa cậu lại, mỉm cười nói nhỏ: “Ăn đi, quay về trả cho anh một bữa ngon là được.”

 

Lâm Phi Nhiên lắc đầu, kiên trì gắp hai miếng cho Cố Khải Phong. Còn dư ra một miếng, cậu cắn một nửa, nửa còn lại cũng gắp cho Cố Khải Phong.

 

Như vậy mỗi người ăn một nửa, chia rất đều!

 

Cố Khải Phong thấy cậu kiên quyết chia đều cũng không từ chối nữa, gắp nửa miếng thịt còn dính dấu răng của Lâm Phi Nhiên lên, cười rung cả vai.

 

Lâm Phi Nhiên cũng cảm thấy dáng vẻ so đo của mình hài hước, hai gò má ửng hồng, vội vã vùi đầu ăn cơm.

 

Bọn họ vốn chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh này, bình thường muốn gì mua nấy, làm gì có chuyện anh cho em, em lại phần anh. Thế nhưng chuyện này cũng khiến Lâm Phi Nhiên vui vẻ một cách khó hiểu. Cậu có ảo giác mình và Cố Khải Phong đang cùng hưởng phúc.

 

Ngày huấn luyện kết thúc, bọn họ trở lại ký túc xá.

 

Cố Khải Phong nghỉ ngơi mấy phút rồi sang phòng gọi Lâm Phi Nhiên đi tắm. Nam sinh chỉ có thể tắm đơn giản tại nhà tắm hoặc nhà vệ sinh bên cạnh. Trên lý thuyết, trời nóng như vậy thì tắm nước lạnh cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nước ở đây lại là nước ngầm bơm lên, dù trong thời tiết 30 độ vẫn lạnh buốt, dội thẳng lên người cũng cảm thấy tái tê, quanh đây lại không có chỗ để đun nước.

 

Dù vậy, tắm thì vẫn phải tắm. Cố Khải Phong bước vào nhà tắm, nhìn thấy hai hàng nam sinh đang run rẩy dội nước, vừa tắm vừa chửi nước quá lạnh. Cố Khải Phong lấy nước vào chậu, sau đó tìm một buồng vệ sinh, dội sạch sàn bẩn, chờ Lâm Phi Nhiên đến liền gọi: “Nhiên Nhiên, lại đây.”

 

Lâm Phi Nhiên xách hai chai nước sạch 4 lít tới, cười nhe răng, như thể đang tranh công nói: “Anh sờ thử đi.”

 

Cố Khải Phong sờ hai chai nước kia, rất ấm.

 

Lâm Phi Nhiên đắc ý: “Sáng sớm nay em đã lấy nước rồi mang ra nắng phơi, mới vừa xách về đấy, chúng ta tắm bằng nước này, mỗi người một chai, vừa đủ.”

 

“Nhiên Nhiên nhà chúng ta thông minh quá đi!” Cố Khải Phong vui vẻ nhận lấy một chai nước ấm, nói: “Em đi vào trước, quần áo cởi ra đưa cho anh.”

 

Lâm Phi Nhiên vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại, lần lượt cởi quần áo rồi đưa cho Cố Khải Phong qua khoảng không phía trên cánh cửa. Cố Khải Phong nhận lấy, để vào chậu chung với quần áo của mình rồi tắm bằng nước ấm phơi nắng nguyên một ngày, sung sướng vô cùng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *