Lật thuyền trong mương khi yêu đương qua mạng với hot boy trường – Chương 52

 


LẬT THUYỀN TRONG MƯƠNG KHI YÊU ĐƯƠNG QUA MẠNG VỚI HOT BOY TRƯỜNG

Chương 52

 

Edit: Mi – Beta: Chi

*****

Khi Kỷ Tô mở mắt một lần nữa, trên giường chỉ còn lại mình cậu.

 

Tấm rèm dày ngăn cách ánh sáng bên ngoài, căn phòng chìm trong bóng tối, không phân rõ được ngày hay đêm.

 

Kỷ Tô nằm sấp trên giường, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vừa nhúc nhích đã đau nhức, nhất là nơi bị sử dụng quá mức kia…

 

Cậu nằm cho tỉnh táo một lát rồi vươn tay tìm kiếm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Màn hình sáng lên, thời gian hiển thị lúc này đang là hai giờ ba mươi phút chiều. Dùng bộ não đang trong trạng thái trì độn để tính toán, từ chạng vạng hôm qua đến giờ đã sắp một ngày một đêm rồi.

 

“Két” một tiếng, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

 

Ánh sáng từ phòng khách lọt vào phòng ngủ. Cố Chiêu đi tới. Với lợi thế chân dài, chỉ sau vài bước hắn đã đứng ngay cạnh giường.

 

Kỷ Tô không khỏi hơi run rẩy, cố nhịn cảm giác khó chịu trên người, lăn thẳng vào giữa giường, tiện thể cuộn quanh mình một lớp chăn mỏng.

 

Cố Chiêu vươn tay tóm mắt cá chân của cậu.

 

Kỷ Tô lập tức rụt chân vào trong chăn, lại kéo chăn lên tận cằm, chỉ để lộ đôi mắt mèo con ướt sũng đầy cảnh giác.

 

“Trốn cái gì?” Cố Chiêu nở nụ cười, giọng nói không giấu được sự thỏa mãn của một con dã thú đã được ăn no.

 

“Em…” Vừa mở miệng, Kỷ Tô phát hiện giọng mình đã khản đặc cả rồi.

 

Cố Chiêu thu tay lại: “Cơm xong rồi đấy, em muốn dậy chưa?”

 

Kỷ Tô gật đầu: “Muốn.”

 

Bữa cơm gần nhất là tối hôm qua, sau đó, hình như cậu chỉ được người kia cho uống nước mấy lần trong mơ hồ. Dù sao thì cũng đổ quá nhiều mồ hôi và nước mắt, bổ sung nước là lẽ đương nhiên.

 

Kỷ Tô ngồi dậy, áo sơ mi đen lập tức tuột xuống bả vai, để lộ rất nhiều dấu vết xanh tím. Cố Chiêu quỳ một gối xuống giường, cúi người bế cậu lên. Kỷ Tô nâng cánh tay ôm cổ hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em phải đánh răng trước đã.”

 

Vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, Kỷ Tô lại bị bế ra phòng khách.

 

Trên bàn đa số là thức ăn nhẹ, nhưng tay nghề của Cố Chiêu tốt, làm vẫn rất ngon.

 

Kỷ Tô thực sự rất đói, ăn một bát rưỡi cơm rồi mới buông đũa, dựa lưng vào thành ghế, sờ bụng đầy thỏa mãn.

 

Cố Chiêu hỏi: “Ăn no chưa?”

 

Kỷ Tô cảnh giác nhìn về phía hắn: “Em còn có việc.”

 

“Anh chỉ hỏi em có muốn ăn thêm chút nữa không thôi.” Cố Chiêu cười nhẹ: “Em nghĩ gì thế hả?”

 

Kỷ Tô: “…”

 

Tại sao sau khi làm bao nhiêu chuyện quá đáng mà người này vẫn vờ vô tội được như vậy nhỉ?

 

Cơm nước xong xuôi, dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm túc của Kỷ Tô, Cố Chiêu đành phải bế cậu về phòng ngủ phụ.

 

Kỷ Tô ngả lưng tựa vào thành giường, mở máy tính ra, bắt đầu vẽ.

 

Cố Chiêu ngồi bên cạnh cậu, liên tục giúp cậu xoa bóp thắt lưng.

 

Xoa một hồi, vị trí đặt ngón tay lại bắt đầu không đúng lắm.

 

“Em ổn rồi, không cần xoa nữa.” Kỷ Tô vặn người hai cái, uyển chuyển hỏi: “Anh có bận gì không?”

 

Cố Chiêu trả lời như lẽ đương nhiên: “Không.”

 

Kỷ Tô chớp mắt: “Nhưng em thì có.”

 

Cố Chiêu im lặng vài giây, nghiêng đầu ra hiệu. Kỷ Tô hiểu ý, chủ động hôn vào má hắn. Kết quả, Cố Chiêu đột nhiên quay mặt lại, miệng đối miệng, hôn một cái thật sâu.

 

Kỷ Tô đỏ ửng hai tai: “Thế được rồi chứ?”

 

Dù hai người đã làm những chuyện thân mật nhất dăm ba lần, nhưng cậu vẫn cảm thấy thẹn thùng trước những hành vi tình tứ của đối phương.

 

Cố Chiêu miễn cưỡng trả lời: “Ừ.”

 

Chờ hắn rời khỏi phòng ngủ phụ, Kỷ Tô bắt đầu tập trung vẽ vời.

 

Màn đêm buông xuống, cuối cùng cậu cũng vẽ xong. Đóng máy tính, cảm giác đau nhức trên cơ thể lại dâng lên.

 

Kỷ Tô nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mở WeChat lên xem tin nhắn.

 

Kiều Cẩm: [Tô Tô, ngày mai tao sẽ về quê Chu Dương chơi!]

 

Kỷ Tô: [Tốt quá, chơi vui vẻ nhé.]

 

Kỷ Tô: [Có việc thì cứ liên lạc với tao.]

 

Kiều Cẩm: [Tao nhắn tin cho mày từ đêm qua, thế mà tối nay mày mới trả lời!]

 

Kỷ Tô: [Xin lỗi Tiểu Kiều, tối qua tao có việc…]

 

Kiều Cẩm: [Việc gì? Chẳng lẽ là cùng hot boy Cố…]

 

Nhìn những con chữ nhảy lên trong khung chat, Kỷ Tô lại nhớ đến một ngày một đêm hoang đường vừa trải qua…

 

Kiều Cẩm: [Đệt mợ? Tao đoán trúng rồi à?]

 

Kỷ Tô: [Đúng rồi…]

 

Kiều Cẩm: [Đệt mợ đệt mợ đệt mợ!]

 

Kiều Cẩm: [Tô Tô bảo bối, mày mày… mông mày bây giờ có ổn không?]

 

Kỷ Tô: [Không ổn lắm.]

 

Kiều Cẩm: [Mày bị thương à?]

 

Kiều Cẩm: [Cái tên Cố Chiêu cờ him ngựa này! Có phải cậu ta làm ẩu không?]

 

Kỷ Tô: [Không phải, mà là… ôi, vài ba câu cũng không nói rõ được.]

 

Thực ra, ngoài lúc bắt đầu tương đối khó khăn thì về sau cũng rất thoải mái. Chẳng qua thoải mái quá lại biến thành một nỗi đau khác mà thôi…

 

Kiều Cẩm: [Tao hiểu tao hiểu, phần cứng của cậu ta như thế cơ mà.]

 

Kiều Cẩm: [Mấy lần?]

 

Kỷ Tô: [Tao không rõ lắm, sau đó tao ngất mất rồi…]

 

Kiều Cẩm: [Đệt đệt đệt!]

 

Kiều Cẩm: [Tô Tô bảo bối, tao không biết rốt cuộc nên cảm thông với mày hay nên hâm mộ mày nữa…]

 

Kỷ Tô: [Cảm thông đi.]

 

Kiều Cẩm: [Quen thì tốt rồi, hê hê hê…]

 

Kiều Cẩm: [Còn chi tiết gì có thể chia sẻ nữa không?]

 

Kỷ Tô đang chuẩn bị trả lời thì tiếng gõ cửa chợt vang lên. Cậu nhanh chóng tắt điện thoại, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.

 

Cố Chiêu đẩy cửa ra: “Bận xong chưa?”

 

Kỷ Tô trả lời: “Xong rồi.”

 

Cố Chiêu đi tới: “Cơm chiều sẵn sàng rồi đấy.”

 

Kỷ Tô ôm máy tính xuống giường, động tác chậm chạp như người bị bệnh nặng đang trong quá trình hồi phục.

 

Cố Chiêu muốn bế cậu lên nhưng đã bị cậu kiên quyết từ chối.

 

Hai người tới phòng khách. Kỷ Tô ngồi xuống trước bàn ăn, nhớ đến cái gì rồi đột nhiên mở miệng: “Cố Chiêu, em cảm thấy chúng ta nên có một thỏa thuận.”

 

Cố Chiêu dừng động tác: “Thỏa thuận gì?”

 

Kỷ Tô trả lời: “Thỏa thuận tình yêu.”

 

Cố Chiêu nhướn mày: “Ví dụ?”

 

“Ví dụ như…” Ánh mắt Kỷ Tô hơi dao động: “Vấn đề tần suất.”

 

“Ồ?” Cố Chiêu tỏ ra rất có hứng thú: “Vậy em cảm thấy tần suất thế nào là phù hợp?”

 

“Một tuần một lần…” Đối diện với ánh mắt của người kia, Kỷ Tô chột dạ sửa lời: “Một tuần hai lần?”

 

Cố Chiêu nở nụ cười: “Hai lần em nói, là chỉ em hay chỉ anh?”

 

Kỷ Tô chậm rãi đỏ mặt: “Sao anh lại như thế?”

 

“Cho nên phải bàn bạc thêm đã.” Cố Chiêu thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đi.”

 

*

 

Ăn cơm xong, Kỷ Tô thừa dịp Cố Chiêu không chú ý, lén trở về phòng ngủ phụ, còn nhanh tay khóa trái cửa lại.

 

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Cố Chiêu: “Anh vào nhé.”

 

Kỷ Tô không trả lời, vờ như mình đã ngủ rồi.

 

Cố Chiêu không nhận được hồi đáp, muốn vặn tay nắm cửa nhưng vặn không ra. Hắn hơi híp mắt, xoay người rời đi.

 

Nghe tiếng bước chân xa dần, Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, trở mình nằm úp sấp trên giường.

 

Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường chợt rung lên. Cậu duỗi tay vơ lấy, phát hiện là Kỷ Sâm nhắn tin cho mình.

 

Kỷ Sâm: [Anh, hè rồi, bao giờ anh về thế ạ?]

 

Kỷ Tô: [Anh có chút việc ở trường, tạm thời không về nhà đâu.]

 

Kỷ Sâm: [Em có thể tới chỗ anh chơi không?]

 

Kỷ Sâm: [Em đảm bảo sẽ không gây thêm phiền toái cho anh!]

 

Kỷ Tô do dự rồi quyết định từ chối.

 

Kỷ Tô: [Gần đây anh bận lắm, không tiện đâu.]

 

Kỷ Sâm: [Vâng…]

 

Kỷ Sâm: [Thế anh ơi, khi nào hết bận anh nói với em một tiếng nhé!]

 

Kỷ Tô: [Ừ.]

 

Kỷ Tô: [Nghỉ sớm đi.]

 

Kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Tô nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ ập tới.

 

Không biết qua bao lâu, trong cơn mê, cậu cảm thấy đùi mình ươn ướt, cứ như có một chú chó nhỏ đang liếm chân mình. Mãi đến khi cơ thể run lên theo bản năng, Kỷ Tô mới mở bừng hai mắt.

 

Chó nhỏ ở đâu, rõ ràng là Cố Chiêu đang hôn cậu…

 

“Khóa cửa?” Cố Chiêu cười nhẹ, chậm rãi nói: “Phòng ngày phòng đêm cũng không phòng được trộm nhà.”

 

Đương nhiên Kỷ Tô sẽ không thừa nhận, ngược lại còn lo lắng giải thích: “Không phòng anh, em chỉ thuận tay thôi…”

 

Cố Chiêu nhìn cậu: “Thật không?”

 

Kỷ Tô hơi khó hiểu: “Nhưng em đã khóa cửa rồi mà, sao anh vẫn vào được?”

 

Cố Chiêu lấy một xâu chìa khóa trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt cậu.

 

Kỷ Tô: “…”

 

“Nếu em không tỉnh…” Cố Chiêu cúi người, thì thầm bên tai cậu: “Anh đã có thể…”

 

Kỷ Tô cảm thấy lỗ tai tê rần, vội bịt miệng hắn: “Không cho nói.”

 

Cố Chiêu tiện thể hôn lên lòng bàn tay non mềm của cậu: “Anh đâu chỉ nói, còn phải làm thật nữa kìa.”

 

Kỷ Tô rút tay về như bị điện giật, vừa thẹn vừa bực: “Sao anh lại như thế…”

 

Cố Chiêu không xấu hổ, ngược lại còn rất tự hào: “Anh như thế đấy.”

 

Kỷ Tô không nói lại hắn, sức lực cũng thua kém rất nhiều, dứt khoát quay lưng bơ đẹp.

 

Cố Chiêu nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào lòng: “Giận thật đấy à?”

 

Lưng Kỷ Tô dán vào một khuôn ngực nóng bỏng, cậu thở phì phì: “Giận.”

 

“Tích trữ hai mươi năm, nên giờ hơi mất khống chế.” Cố Chiêu cúi đầu hôn phần gáy non mềm của cậu: “Bảo bối thông cảm cho anh nhé.”

 

Giờ thì Kỷ Tô đỏ luôn cả cổ, mím môi không nói lời nào.

 

Cố Chiêu lại hôn thêm một cái: “Được rồi, ngủ đi.”

 

Kỷ Tô xác nhận: “Ngủ thật không?”

 

“Thật.” Cố Chiêu cụp mắt: “Hay là em đang mong cái khác?”

 

“Không hề!” Kỷ Tô phủ nhận chẳng chút do dự: “Chúng ta ngủ với nhau nào.”

 

Nói xong, cậu lại nhận ra lời này có hàm ý khác nên vội vàng bổ sung: “Ngủ trong sáng ấy.”

 

Cố Chiêu bật cười, lồng ngực cũng rung lên.

 

Kỷ Tô tức giận, xoay người trong vòng tay hắn, cố tình dùng trán để húc hắn, kết quả lại bị cơ ngực rắn chắc của đối phương làm đau.

 

Cố Chiêu siết chặt cánh tay, giọng điệu có phần nguy hiểm: “Không muốn ngủ nữa à?”

 

Kỷ Tô vội vùi mặt vào hõm vai hắn, biểu diễn tuyệt chiêu vào giấc sau một giây.

 

Nhưng đến nửa đêm, Kỷ Tô lại tỉnh giấc vì nóng.

 

Trong phòng, nhiệt độ điều hòa được chỉnh rất phù hợp, chỉ là người ôm cậu có thân nhiệt quá cao, hệt như một cái lò nướng mini vậy.

 

Kỷ Tô không muốn đánh thức Cố Chiêu nên cẩn thận dịch người ra sau. Cố Chiêu chẳng buồn mở mắt, thuận tay kéo cậu trở về.

 

“Nóng quá…” Kỷ Tô nhỏ giọng than: “Em vã đầy mồ hôi rồi này.”

 

“Hử?” Cố Chiêu mở mắt, sờ lên gáy cậu, quả nhiên đã đẫm mồ hôi.

 

Kỷ Tô khẽ giãy dụa: “Cố Chiêu, em muốn đi tắm.”

 

Người bình thường bị đánh thức lúc nửa đêm chắc chắn sẽ cáu gắt, nhưng Cố Chiêu thì lại khác. Hắn buông tay, đứng dậy, bế ngang người nọ lên.

 

Vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, hắn mới thả Kỷ Tô xuống.

 

Mũi chân vừa chạm đất, Kỷ Tô đã đỏ mặt đẩy hắn ra: “Em tự tắm được.”

 

Nếu tắm cùng Cố Chiêu, không chừng sẽ lại giống như lần trước…

 

Cố Chiêu mở vòi hoa sen rồi ấn cậu lên bồn bửa mặt, khàn giọng nói: “Anh giúp em.”

 

Kỷ Tô bị ép cong lưng nằm trên chiếc bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo đối diện với tấm gương, độ cao thế mà lại vô cùng vừa vặn…

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *