CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM
Chương 84
Edit: Mi – Beta: Yên, Mi
*****
Lồng sắt ‘ầm’ một tiếng bật mở, Bạch Hổ hùng tráng chậm rãi bước ra, tất cả mọi người trên khán đài đều nhao ra ngoài để chiêm ngưỡng.
Bãi săn diện tích rộng lớn, phía bắc là một khu rừng rậm, khu vực trung tâm lại là một mảnh đồng cỏ xanh tươi bát ngát, tầm nhìn bao quát. Bãi săn nuôi đủ loại động vật từ hươu sao, lợn lừng, khỉ, thỏ, cáo cho tới các loài động vật cỡ nhỏ như chuột, gà, trong đó, hươu sao và thỏ có số lượng lớn nhất. Ngoài lợn rừng ra, nơi này cũng không có mãnh thú chân chính nào. Vì thế, con Bạch Hổ này vừa xuất hiện đã lập tức trở thành vua muôn thú ở đây.
Tinh thần của Bạch Hổ có chút uể oải, bước đi không nhanh cũng không chậm, nhưng ánh mắt hữu thần, phong độ vương giả trước sau không hề suy giảm.
Chỉ một lát sau, nó liền phát hiện ra một con nai đang ăn cỏ ở cạnh bìa rừng. Nhưng nó cũng tức tốc truy kích mà giống như một con mèo, chân không một tiếng động lặng lẽ tới gần, cong người ẩn náu trong bụi cỏ, kiên nhẫn chờ thời cơ tốt nhất để ra tay.
Mọi người quan sát bên ngoài bãi săn đều nín thở chờ đợi. Đây là lần đầu bọn họ được tận mắt chứng kiến cả quá trình mãnh hổ đi săn, vừa hưng trí lại vừa hồi hộp.
Bạch Hổ âm thầm đi đến một chỗ chỉ cách con mồi vài chục thước, tứ chi làm thành tư thế chuẩn bị vồ mồi. Nhưng là, vừa định mạnh mẽ nhào tới, ai ngờ một tiếng gà gáy quái dị bất ngờ vang lên, chặt đứt thế công của nó. Con nai kinh hãi, chạy thẳng vào rừng sâu.
Đàn hươu nai nhốn nháo một hồi, nháo nhác nhìn khắc mọi nơi, tựa hồ không phát hiện ra nguy hiểm gì, lại an tĩnh trở lại.
Bạch Hổ lạnh lùng nhìn về một nơi nào đó, chỉ thấy một con gà màu nâu đang đứng trên ngọn cây mà nhảy lên nhảy xuống, đôi cánh giống như bị chuột rút làm cho co giật, cứ ra sức vỗ vỗ, miệng còn không ngừng phát ra những thanh âm kỳ dị, vô cùng kiêu ngạo. Bên cạnh con gà này còn có một con khỉ to bằng bàn tay đang ngồi chồm hỗm, cái đuôi vểnh lên, mặt mũi cười đến là xán lạn.
Bạch Hổ không biết trèo cây, cho nên nó quyết định không chấp nhất với bọn chúng, tiếp tục đi săn lần thứ hai.
Những người vây xem không rõ đầu cua tai nheo, vốn tưởng rằng có thể chứng kiến một màn mưa máu gió tanh khi Bạch hổ phát uy, ai ngờ ngay thời điểm then chốt lại đứt gánh giữa đường.
Thậm chí có người còn đứng lên quát, “Tiếp tục đuổi theo đi!”
Mà sứ giả Hy Đồ quốc càng là siết chặt nắm tay, chỉ lo Bạch Hổ sẽ làm mất thể diện của bọn họ.
Nhưng mấy lần ẩn náu tiếp đó đều kết thúc trong thất bại. Không phải chỉ trên cây có gà mà ngay cả dưới đất cũng ló lên một cái đầu gà, còn có gà từ trên trời bay ngang qua, mỗi lần đều nhằm lúc bạch hổ vận sức chờ phát động mà quấy rối, việc này mèo có thể nhẫn chứ hổ thì không thể nhịn được.
Bạch hổ rốt cuộc nổi giận, dựng đứng lông mao, gầm lên một tiếng, lập tức như tên đã rời cung mà lao thẳng về phía bụi cỏ, nhanh chóng đuổi theo đàn hươu.
Đàn hươu náo loạn chạy trốn. Tốc độ của chúng nó đã nhanh, nhưng tốc độ của Bạch hổ còn nhanh hơn, trong chốc lát đã vồ lấy một con hươu đực, bổ nhào xuống đất, lăn lộn vài vòng. Ngay sau đó nó dùng móng vuốt vây khốn con mồi, mạnh mẽ ngoạm vào cổ con hươu, giằng mạnh, trong nháy mắt máu tươi tung tóe khắp nơi, thịt xương đứt đoạn.
Bạch hổ một cước dẫm nát con mồi, ngửa đầu phát ra một tiếng gầm thét chấn động khắp nơi, giống như tuyên bố nó chính là vương giả bất khả xâm phạm.
Hết thảy muôn thú trong bãi săn đều bị thanh âm uy nghi này làm cho khiếp sợ, nhất thời chim bay thú chạy, bốn phương tám hướng tán loạn không thôi.
Mọi người trên khán đài ai nấy mặt mày biến sắc, nghĩ đến ngày sau trong bãi săn nuôi một con mãnh hổ như thế này thì còn kẻ nào dám đi vào mà săn bắn?
Sứ giả Hy Đồ quốc vẻ mặt đắc ý, âm thầm chế giễu đại thần Minh quốc nhát gan.
“Minh đế bệ hạ, ngươi cảm thấy con Bạch hổ này thế nào?” Sử giả cố tình hỏi, “Quý quốc có mãnh thú nào có thể địch lại nó hay không?”
Minh đế liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói, “Sứ giả vì sao lại hỏi câu này? Chẳng lẽ ở quý quốc, việc săn được một con nai đã được coi là hành động bộ lộ uy mãnh rồi?”
“Bệ hạ hà tất phải cắt câu lấy nghĩa?” Sứ giả cười to, “Săn một con hươu tất nhiên không nói lên điều gì, nhưng Bạch hổ có được oai phong của vương giả, chỉ dựa vào một tiếng gầm đã có thể chấn động bách thú, thử hỏi thiên hạ có mãnh thú nào dám cùng nó phân tranh?”
Đó là người kiến thức nông cạn! Nhiếp Bất Phàm thầm oán.
Minh đế nâng chén uống một hơi, không nói gì thêm. Mấy vị đại thần xung quanh sắc mặt không hề thay đổi, nhưng không phản bác lại. Cũng không thể phái vài tên thợ săn xuất thủ mà tiêu diệt uy phong của Bạch hổ đi? Như thế cũng quá thấp kém rồi.
Nhưng là sứ giả không chịu bỏ qua, núp bóng Bạch Hổ mà ném đá giấu tay, bộ dạng dương dương tự đắc kia quả thưc là cực kỳ ngứa đòn.
Thái độ của Minh đế vô cùng tốt, không cáu giận chút nào, nhưng chính là một câu cũng không nói. Đối với loại tiểu nhân chỉ dựa vào mồm miệng để chiếm tiện nghi này, hắn căn bản không đặt vào trong mắt, ngày nào đó tâm tình khó chịu liền phái quân đi diệt quốc, xem bọn hắn có thể tập hợp một quân đoàn Bạch hổ mà bảo vệ nước nhà hay không?
Thấy chủ tử của mình bình tĩnh như vậy, các đại thần cũng không thể tỏ ra quá kích động. Nhưng là cách hành xử tao nhã này của bọn họ ngược lại càng khiến cho ham muốn hư vinh của sứ giả thêm phần khuếch đại, càng lúc càng không biết cố kỵ mà chế giễu Minh quốc miệng hùm gan sứa. Cái câu miệng hùm gan sứa này quả thực nghe mà khiến cho người ta nổi giận đùng đùng.
Ngay khi các đại thần sắp nhịn không được là phát cuồng, Minh đế cũng chuẩn bị ném chén giết người thì Nhiếp Bất Phàm ho nhẹ một tiếng, nói với vị sứ giả còn đang nước miếng tung bay kia, “Sứ giả đại nhân, nói chậm một chút đi. Nước miếng đều phun hết lên điểm tâm rồi, đồng bạn của người làm sao mà ăn đây?”
Bấy giờ, sứ giả thứ hai đang cầm một miếng điểm tâm chuẩn bị cho vào miệng, lại nghe Nhiếp Bất Phàm nói thế, động tác nhất thời khựng lại giữa không trung. Mà tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung trên mình hắn, chờ đợi xem hắn như thế nào bỏ vào miệng.
Sứ giả cứng đờ một lúc, rốt cuộc vẫn không thể nào chiến thắng được cảm giác ghê tởm và ánh mắt nóng bỏng của mọi người, một lần nữa đem điểm tâm đặt lại chỗ cũ.
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía tên sứ giả đầu xỏ, dùng giọng điệu đầy thấu hiểu, nói, “Ngươi xem, đồng bạn của ngươi quả thực ăn không nổi điểm tâm dính nước miếng của ngươi. Chút nữa nói chuyện cố gắng ôn nhu một chút, đừng kích động như vậy. Nếu thật sự không cách nào kiềm chế tâm tình bản thân thì phải dùng ống tay áo mà che lại, đảm bảo nói chuyện vừa sạch sẽ lại vừa tao nhã.”
Minh đế nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng nâng chén làm bộ uống rượu. Mà các đại thần khác cũng là khóe miệng run rẩy một hồi, tận lực bảo trì nghiêm túc.
Sứ giả hai mắt phun lửa, chỉ thẳng vào Nhiếp Bất Phàm hỏi, “Ngươi là người phương nào?”
“Tại hạ vô năng, chỉ là thị thư của Minh đế bệ hạ.” Nhiếp Bất Phàm vừa hành lễ vừa trả lời.
“Một thị thư nhỏ nhỏ cũng dám chen miệng vào nói chuyện xằng bậy?” Sứ giả cười lạnh, “Đây chính là lễ nghi của Minh quốc các ngươi sao?”
“Ai nha, sứ giả đại nhân, đừng tức giận.” Nhiếp Bất Phàm thân thiện nói, “Không phải là tại hạ muốn nói chen vào, mà thật sự là không đành lòng thấy ngươi mất mặt ở chỗ này.”
“Ngươi đây là có ý gì?”
“Sứ giả vừa rồi khoe khoang Bạch Hổ, cười nhạo nước ta không có mãnh thú nào có thể địch lại được. Bệ hạ và các vị đại thần không muốn bắt bẻ làm ngươi mất mặt, khiêm tốn mà đối đãi, cho ngươi vô số đường lui, nhưng ngươi lại không chịu lui. Do đó tại hạ mới phải lên tiếng nhắc nhở. Cái gọi là ‘thượng thiên có lòng ban ân huệ, vì người ngu muội mở trí khôn’ (*), cũng là một việc tốt, nếu không ngại thì để tại hạ chiếm cái tiện nghi này, vì sứ giả mà giải thích nghi hoặc trong lòng.”
(*) Nguyên văn: 上天有好生之德, 为蒙昧之人开智: thượng thiên ban ơn mà khai thông cơ trí cho kẻ ngu muội. Đại khái là sứ giả ngu muội, Nhiếp Bất Phàm đành thay trời ban ân huệ mà giải thích thắc mắc trong lòng hắn.
Minh đế kỳ dị liếc mắt nhìn Nhiếp Bất Phàm một cái. Từ khi quen biết, đây là lần đầu Minh đế thấy bản lĩnh của người này. Công phu phỉ báng người khác cũng thật là cao cường! Ngữ khí không thiếu khiêm tốn, biểu tình không thiếu thiện cảm, lễ nghi cũng không hề kém chu toàn, nhưng từng câu từng chữ lại cay độc vô cùng!
Sứ giả ngón tay run rẩy, cố sức đè nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nói, “Vậy thì tại hạ rửa tai lắng nghe, xem xem vừa rồi rốt cuộc trong lời nói của tại hạ có sai sót gì mà lại tới mức cần người ‘khai mở trí khôn’?”
“Chân lý thắng lời thừa.” Nhiếp Bất Phàm chỉ một ngón tay về phía trước, nghiêm mặt nói, “Bạch hổ tất nhiên uy mãnh, nhưng cũng không địch lại được một con gà của nước ta.”
“Cái gì? Ngươi thế mà nói Bạch hổ không bằng một con gà?” Sứ giả đứng bật dậy, sắc mặt giận đến tím tái.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Nhiếp Bất Phàm, chỉ thấy trên thảm cỏ mênh mông xuất hiện một con gà trống lông vàng sọc đen, mào đỏ như lửa, lông đuôi hắc sắc lắc lư lay động trong gió, bước chân vững vàng, không khác gì một hiệp khách giang hồ nhận lời ứng chiến mà đi tới, đơn độc, cao ngạo, khí khái lẫm liệt.
Nếu nó không phải là một con gà mà là bất cứ dã thú thân mình to lớn hùng vĩ nào khác, hẳn là tất cả mọi người sẽ vì sự xuất hiện của nó mà reo hò ủng hộ. Nhưng nó thực sự là một con gà, cho nên dù nó xuất hiện có oai phong đi nữa cũng không thể khiến cho người ta làm trái lương tâm mà tung hô kịch liệt được.
Nhưng, khiến người ta phải kinh ngạc chính là, con Bạch Hổ mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, thế nhưng sau khi đối mặt với con gà này lại rời bỏ miếng mồi mình vừa săn được mà thụt lùi về sau mấy bước, cơ bắp toàn thân co cứng tựa như lâm trận gặp cường địch.
Một hổ một gà lấy con nai bị săn lúc trước làm tâm điểm, chậm rãi di chuyển thành vòng tròn, ánh mắt không ngừng giao chiến trên không trung.
Sự đối lập về hình thể quả thực rất có lực sát thương con mắt, mọi người tất thảy đều rơi vào trạng thái ngẩn ngơ đờ đẫn.
“Đánh a, đánh a!” Từ trên không truyền đến một tiếng hét chói tai, hơn chục con phi kê vùn vụt bay qua đầu mọi người, nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây, dàn hàng ngay ngắn ngồi xem cuộc vui.
Sau đó, chỉ thấy từ phía rừng rậm liên tiếp xuất hiện mấy cái đầu gà, một cái lại một cái, dần dần tụ thập thành từng tốp từng đoàn, mỗi con chiếm một chỗ, ngồi chờ khai chiến.
Tất cả mọi người bao gồm cả Minh đế và sứ giả đều choáng váng.
Bạch hổ cũng choáng váng. Nó thân là vua của muôn loài, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị nhiều con mắt chăm chú vây xem đến như vậy, không khỏi bất an mà đứng ngồi không yên, trong cổ họng còn phát ra một tiếng gầm thị uy.
Nhưng là đàn gà có chút nào bị dọa? Chúng nó được Nhiếp Bất Phàm giáo dưỡng đến vô pháp vô thiên, ngông cuồng ngang ngược, lại có trí khôn đặc biệt, cho nên cả đám đều là vô cùng hung hãn, càn quấy ngang tàng.
Kim Tử thấy Bạch Hổ bị phân tâm liền lớn tiếng gáy một hồi, những thanh âm hỗn độn xung quanh nhất thời im bặt.
Ánh mắt Bạch hổ lại một lần nữa gắt gao đối chọi với con mắt to bằng hạt đậu của Kim Tử, chiến ý giữa một hổ – một gà bỗng chốc tăng vọt. Ngay sau đó, cả hai giống như giao hẹn từ trước mà đồng thời lao bổ về phía đối phương.
So với thân thể cường hãn của Bạch hổ, Kim Tử chỉ như quả bóng bé nhỏ một mạch vọt tới. Ngay khi sắp bị móng vuốt của Bạch hổ chụp vào, nó lại nhanh nhẹn mà đạp lên chân con hổ, mượn lực nhảy tới sống lưng đối phương, dùng vuốt gà vẽ ra một đường máu đỏ thẫm.
Bạch hổ nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người lại định phản kích.
Hai đạo thân ảnh kích thước khác biệt thỉnh thoảng lại bổ nhào vào nhau trên không trung, giao tranh vô cùng kịch liệt.
Trong mắt của mọi người, Bạch hổ uy mãnh tựa hồ như đang chơi bóng, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị bóng chơi. Số lượng vết thương trên người nó không ngừng gia tăng, càng đánh lại càng uể oải.
Cái gọi là ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, Kim Tử dùng mười cọng lông gà rụng xem như cái giá phải trả cho thắng lợi sau cùng.
Bạch hổ trầm giọng khẽ gầm một tiếng, chậm rãi đi đến bên người Kim Tử, dùng cái đầu hổ cọ lên cọ xuống thân hình thấp thấp béo béo của con gà kia, tỏ vẻ khuất phục.
Một núi không thể chứa hai cọp, trừ khi là một đực – một cái. Kim Tử khí phách hiên ngang mà thu nhận Bạch Hổ vào gia môn.
Là cái thế giới này quá điên cuồng, hay là bọn họ hôm nay thức dậy rời giường không đúng cách a? Tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cuộc chiến hổ – gà này đều lâm vào trạng thái điên cuồng tự hỏi. Bọn họ thật sự không thể tin được một con gà thực sự có thể đánh bại lão hổ, đã thế lại còn làm cho nó hoàn toàn khuất phục!
Có vài người thậm chí không ngừng dùng sức xoa xoa con mắt để khẳng định tất thảy mọi việc diễn ra trước mắt này không phải chỉ là ảo giác.
Lại nhìn mấy sứ giả Hy Đồ quốc, xem ra đã hóa đá cả rồi. Mắt thấy Bạch Hổ ở giữa vòng vây của một đám gà, biểu hiện lại nhu thuận và thân thiện lạ thường, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại mà bán manh. Bán manh, nó thế nhưng lại bán manh a!!
Đây còn là lão hổ sao? Còn là lão hổ sao? Bọn hắn quyết không thừa nhận đây là một con hổ, đánh chết cũng không thừa nhận!
Đám sứ giả trong lòng đột nhiên muốn giương cung lên mà bắn chết nó!
Nhiếp Bất Phàm tựa hồ như không nhìn thấy vẻ mặt muốn chết của đám sứ giả, lễ phép hỏi, “Sứ giả đại nhân, ngươi cảm thấy gà của nước ta thế nào? Quý quốc có mãnh thú nào có thể địch lại được nó hay không?”
Hắn đem lời lúc trước của sứ giả mà đáp lễ lại, rất có phong độ mà sát muối lên miệng vết thương còn đang rỉ máu kia của bọn họ.
Những cảm xúc ẩn giấu sâu xa đằng sau biểu tình của đám sứ giả, e rằng không ngôn từ nào có thể diễn đạt nổi. Sau cùng, chỉ nghe vị đầu đoàn kia nói, “Gà của quý quốc hung mãnh vô địch, chúng ta bội phục.”
Từ đó, gà của Minh quốc nổi danh xa gần, tiếng tăm vang xa tận hải ngoại, thậm chí còn có lưu truyền mạnh mẽ tới ngàn đời sau…
—