NHỮNG NGÀY THÁNG
GIẢ LÀM BẠN TRAI CỦA HOTBOY TRƯỜNG
Phiên ngoại
Chương 68: Họp lớp (Phần 1)
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Kỳ nghỉ hè năm nhất Đại học, bạn bè phổ thông của Lăng Khả tổ chức họp lớp. Lớp trưởng lớp cậu gọi điện thoại mời cậu tham gia.
Bình thường nhìn Lăng Khả rất ngầu, nhưng cũng không đến mức kém hòa nhập, nhận được thông báo, cậu liền quyết định sẽ đi.
Mọi người tụ họp trong một nhà hàng gần trường phổ thông lúc trước, đặt một phòng riêng bàn đôi cho khoảng hơn hai mươi mấy người.
Lăng Khả chẳng những là nam sinh đẹp trai nhất lớp năm nào, mà còn là người thi đỗ Đại học với số điểm cao nhất trong bọn. Vì lẽ đó, hiển nhiên cậu rất được hoan nghênh. Vừa đến nơi, cậu đã bị kéo tới bàn tụ tập nhiều nữ sinh nhất.
Môi trường ở trường phổ thông trọng điểm cực kỳ nghiêm khắc. Lúc trước mọi người chỉ chuyên chú học hành, rất ít nói tới chuyện yêu đương trai gái. Hiện giờ lên đại học, tất cả đều nhiệt tình sáng sủa hơn nhiều.
Vài người đứng ra khởi xướng, lôi kéo những người khác kể chuyện thú vị ở trường Đại học của mình, đặc biệt là những người học ở tỉnh xa. Một đám thi nhau thảo luận về hương vị ẩm thực ở nhiều nơi, cũng như tình huống bạn bè ở nhiều chỗ, lại hóng xem lớp trung học năm nào có đôi đôi lứa lứa gì không.
Một nữ sinh thấy Lăng Khả chỉ cúi đầu ăn cơm, cả buổi chẳng nói nổi một lời, liền chủ động hỏi chuyện cậu: “Lăng Khả, cậu ở Đại học F thế nào?”
Lăng Khả: “Rất tốt.”
Mắt thấy có người chuyển lực chú ý lên người Lăng Khả, các bạn học cũng sôi nổi quay đầu lại, nhanh chóng nắm bắt thời cơ: “Lăng Khả, cậu có bạn gái không?”
Lăng Khả: “Ặc, không…”
“Nghe nói cơm ở canteen của Đại học F rất ngon, có phải không? Trước đây còn có một tin đồn, nói trường trung học của chúng ta có một thần đồng, năm đó đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa rồi, thế mà vừa được đàn anh dắt tới Đại học F ăn cơm, liền quyết định thi vào Đại học F!”
“Ha ha, câu chuyện này tôi cũng từng được nghe. Lăng Khả, mau nói cho chúng tôi biết đi, canteen Đại học F thật sự ngon đến vậy à?”
Lăng Khả chưa ăn ở các trường khác bao giờ, cũng không thể nào so sánh. Song đồ ăn thức uống ở canteen Đại học F đúng là phong phú cực kỳ. Hơn nữa, bên ngoài cửa Nam trường học cũng có rất nhiều hàng quán. Đến nay, cậu và Thích Phong cũng chưa thưởng thức được bao nhiêu.
Có điều, suy nghĩ trong đầu cậu là thế, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chỉ có một câu: “Tôi thấy cũng được.”
Trong nháy mắt, hưng trí bừng bừng của đám nữ sinh bị xẹp như bóng xì hơi. Bọn họ căn bản không biết phải nói chuyện với Lăng Khả tiếp như thế nào.
Một nữ sinh không nhịn được nói: “Lăng Khả, sao cậu vẫn cool ngầu như vậy chứ!”
Lăng Khả: “…”
Trong tình huống này, Lăng Khả không thể nào mở miệng. Vì thế nên đám nữ sinh lại quay ra bàn tán với nhau.
Có người nói: “Hình như trước đây tôi từng đọc tin do một bạn học lớp 12/3 cũng thi vào Đại học F đăng trên mạng xã hội, nghe đâu bây giờ Lăng Khả còn là hotboy của cả một khoa cơ!”
“Tôi không thấy điều ấy có gì đáng để bất ngờ cả. Trai trường tôi còn chẳng sánh được với Lăng Khả của chúng ta. Nếu cậu ấy thi vào trường tôi, chắc chắn sẽ trở thành hotboy trường!”
Lăng Khả bị lời nói của bọn họ làm cho xấu hổ. Cậu thầm nghĩ ở trong lòng: phải gặp được Thích Phong mấy cô gái này mới biết thế nào là “hotboy” thực sự. Cậu thì có là gì đâu, cũng chỉ thường thường bậc trung thôi.
Đang lúc mọi người vui vẻ chuyện trò, một nữ sinh bỗng bước vào phòng ăn. Kế tiếp, một trận hoan hô liền vang lên, mọi người hứng khởi gọi tên cô nàng: “Tưởng Diệc San! Tưởng Diệc San đến rồi!”
Tưởng Diệc San vốn là Bí thư của lớp Lăng Khả, đồng thời còn tham gia công tác ở hội Học sinh. Cô gái này có thể xem như “người của giới truyền thông”, quan hệ xã hội cực tốt, mà đầu óc cũng vượt trội hơn người.
Cô thi vào một trường đại học không tồi, thậm chí còn là một trường nổi tiếng ở thành phố khác. Trong số các bạn học, trừ Lăng Khả ra thì cô là người phát triển mạnh mẽ nhất.
Tưởng Diệc San trực tiếp bảo phục vụ mang thêm một cái ghế tới bàn Lăng Khả đang ngồi. Câu nói đầu tiên của cô, dĩ nhiên là nói với cậu: “Đã lâu không gặp rồi, Lăng Khả!”
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều cười rộ lên, như là nhìn thấu tâm tư của Tưởng Diệc San.
Chuyện này cũng rất bình thường. Thời trung học, Tưởng Diệc San đã vài lần tỏ ra ân cần với Lăng Khả. Đáng tiếc, chẳng biết vì đối phương là đầu gỗ hay thật sự không hiểu phong tình mà cứ đối đãi với cô hệt như với những người xung quanh khác. Dần dà, Tưởng Diệc San cũng liền bỏ qua ý định tấn công.
Thực ra, Lăng Khả biết rõ Tưởng Diệc San từng có ý với mình. Cậu chính là cố ý giữ khoảng cách với đối phương.
Một năm không gặp, Tưởng Diệc San lại lên tiếng chào hỏi mình đầu tiên, Lăng Khả tương đối căng thẳng. Song cậu vẫn tỉnh bơ gật đầu với cô, khách sáo nói: “Đã lâu không gặp.”
Tưởng Diệc San ngồi xuống, tự nhiên xin nhận phạt một chén rượu vì đã đến muộn. Uống xong, cô lại hiếu kỳ hỏi: “Các cậu vừa nói gì đấy, sao tôi nghe như đang tám về Lăng Khả vậy?”
Một nữ sinh nói đùa: “Chúng tôi đang nói, bây giờ Lăng Khả đã là hotboy trường của Đại học F rồi!”
Lăng Khả lập tức thanh minh: “Tôi không phải hotboy trường.”
Nữ sinh kia ngạc nhiên: “Hả? Không phải hotboy trường?”
Lăng Khả đang nghĩ nên giải thích thế nào thì Tưởng Diệc San đã đi trước một bước: “À, hotboy trường của Đại học F, tôi biết, tên là Thích Phong có phải không?”
Rất nhiều người chưa từng nghe nói tới Thích Phong, hiếu kỳ hỏi: “Thích Phong là ai? Tưởng Diệc San, làm sao cậu biết?”
Tưởng Diệc San cười cười: “Video ghi lại cuộc thi âm nhạc ở Đại học F được đăng trên diễn đàn trường tôi. Lúc ấy, tôi cũng xem một chút.” Dứt lời, cô trực tiếp mở điện thoại ra, tìm ảnh chụp của Thích Phong cho mọi người nhìn thử.
“Oa, thật sự quá đẹp trai! Lăng Khả của chúng ta không bằng được!”
“Nếu đây là hotboy trường Đại học F thì tôi cũng tâm phục khẩu phục…”
“A a, tôi biết người này. Có phải trước kia cậu ta học ở trường Quốc tế Đức Âm không? Một bạn học hồi cấp hai của tôi cũng từng cho tôi xem ảnh!”
“Trời ạ, đẹp trai quá, không biết cậu ấy có bạn gái chưa!”
“Nếu Lăng Khả quen biết thì có thể nhờ cậu ấy giới thiệu một lần…”
“Ha ha, trai đẹp lồng lộn đến vậy có khả năng để ý tới cậu sao?”
…
Có người đoạt lấy điện thoại của Tưởng Diệc San, giơ về phía Lăng Khả, hưng phấn hỏi thăm: “Lăng Khả, cậu có biết người này không?”
Trên trán Lăng Khả rớt xuống một đống vạch đen. Sao cậu có thể không biết cho được: Thích Phong chẳng những là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng ký túc của cậu, mà còn là bạn trai cậu. Đêm qua bọn họ còn ôm nhau ngủ. Hai tiếng trước, người nào đó còn bám dính lấy cậu như kẹo cao su, chẳng chịu tách rời.
Thích Phong là “người nổi tiếng”. Hiện giờ, mạng internet lại phát triển mạnh đến như vậy. Thích Phong lại thích đăng ảnh lên mạng xã hội, có vài cái truyền ra bên ngoài cũng thực bình thường. Song, khi Lăng Khả mắt mở trừng trừng nhìn một đám nữ sinh hoàn toàn không liên quan chém gió về hắn, cậu vẫn không nhịn được mà nổi cơn ghen.
Đúng vào lúc ấy, Tưởng Diệc San chợt cất điện thoại đi, cười nói: “Không phải tôi muốn dội nước lạnh lên đầu các cậu, nhưng hình như Thích Phong là gay nha!”
Đám nữ sinh giật mình: “Thật hay giả đấy? ?”
Tưởng Diệc San nhướng cao lông mày: “Thật mà, tôi nghe nói, cậu ta còn có cả bạn trai rồi.”
Lăng Khả cảm thấy lưng mình toát ra một tầng mồ hôi lạnh…
Nhưng khi nói những lời này, Tưởng Diệc San không nhìn vào Lăng Khả, có vẻ như cũng chẳng ám chỉ điều gì.
Dù vậy, cậu nói của cô cũng đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Ngay cả đám nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cũng nhao nhao góp lời, sôi nổi cung cấp hàng loạt tin vỉa hè mà mình hóng hớt được.
Mấy phút đồng hồ trước, bọn họ còn hồn nhiên bảo không biết Thích Phong, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại vài lần đã kể chuyện sinh động như thật, mặt mày cũng hớn hở đến thực rõ ràng… Cái gì mà nam nữ đều xơi tuốt, một chân đạp tới n chiếc thuyền, hẹn hò dăm ba cô bạn gái học trường danh tiếng, có không ít bạn gay ngon nghẻ đứng xếp hàng, vợ chưa cưới là tiểu thư gia giáo này kia… Nói chung là, đầy đủ hết!
Lăng Khả nghe mà chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối. Thấy mọi người chém gió thành bão về Thích Phong, cậu không khỏi nhớ tới một sự kiện tương tự đã từng trải qua thời trung học.
Nhưng lần đó là cậu chủ động thả mồi dẫn cá, còn từng tin vào những lời đồn đại kia… Ôi chao, quả nhiên nhẹ dạ cả tin là không tốt.
Đáng thương cho Thích Phong ngây thơ khờ dại. Có lẽ hắn cũng không biết, ở trong mắt người ngoài mình lại cầm thú đến như vậy.
Lăng Khả lặng lẽ thắp một ngọn nến tinh thần cho Thích Phong. Đúng lúc này, điện thoại của cậu rung lên một cái.
Cậu mở ra xem, quả nhiên là “Thích-yêu tinh bám người-Phong” nhắn tin qua: “Khả Khả, tôi tới nhé.”
Lăng Khả giật nảy mình: “Cậu tới làm gì?”
Thích Phong: “Tôi tới đón cậu. Chẳng phải đã hẹn xế chiều sẽ đi gặp bạn của tôi sao. Bọn họ đều đang ở phòng hát rồi, chỉ chờ chúng ta thôi.”
Lăng Khả: “Tôi ăn xong sẽ tự đến, cậu đừng tới đây.”
Thích Phong: “Nhưng tôi đã đến trước nhà hàng mà cậu bảo rồi.”
Lăng Khả: “…”
Thích Phong: “Tôi đang đỗ xe, cậu ngồi ở bàn bao nhiêu, lát nữa tôi lên, thuận tiện gặp mặt bạn bè của cậu một chút.”
Lăng Khả: “Đừng! Tôi xuống ngay bây giờ, cậu cứ ở dưới lầu chờ tôi là được!”
Đọc dòng tin này của Lăng Khả, Thích Phong chợt nhướng mày, cảm thấy khó chịu theo bản năng.
Hắn không được mọi người ưa thích hay là như thế nào? Có gì mà Lăng Khả phải tỏ ra căng thẳng đến vậy? Chẳng lẽ trên bàn cơm đã xảy ra chuyện gì, ví dụ như Lăng Khả được tỏ tình linh tinh này nọ… Cũng không phải là không thể. Lăng Khả đẹp trai lại ưu tú thế, ai dám đảm bảo trong đám bạn nữ thời trung học không có người nào thầm mến cậu ấy đây!
Tưởng tượng một chút, Thích Phong liền cảm thấy cực kỳ khó chịu: đờ mờ, hắn nhất định phải lộ mặt, cho bọn họ biết Lăng Khả là người của ai.
Hừ!
April 18, 2018 at 8:57 pm
Tui cạn lời với ông này :))
July 20, 2019 at 8:55 pm
Haha lại tính gây chuyện, Thích Tiểu Phong ko nhận biết được mình có bao nhiêu là hấp dẫn :)))
February 21, 2020 at 12:26 pm
Ấm lòng